DÀNH HẾT CHO EM - Trang 140

• • •

Giờ thì áp sát tí nào, Ted nghĩ. Xuyên qua tán lá, nhìn thấy nóc ống khói,

gã rạp người xuống, bước đi cẩn trọng. Không làm ồn, không gây ra tiếng
động. Mấu chốt khi đi săn là thế, và Ted luôn thực hiện rất chuẩn.

Người hay thú thì cũng như nhau cả thôi, miễn là người đi săn có kỹ

năng. Dawson đi xuyên qua lùm cây thấp, đổi hướng quanh các cây. Anh
thở nặng nhọc trong lúc c gắng thu hẹp khoảng cách. Sợ hãi không dám
dừng lại nhưng mỗi bước đi lại càng thêm hoảng hốt.

Anh tiến đến nơi anh đã nhìn thấy người đàn ông tóc đen và cứ thế bước

tiếp, tìm xem có bất kỳ dấu hiệu nào của anh ta không. Mồ hôi túa ra khắp
người anh, làm chiếc áo sơ mi của anh dính bết vào lưng. Anh cưỡng lại
khát khao bất ngờ là được gọi to lên, thầm hỏi nếu cố thử thì có gọi được
không. Cổ họng anh chẳng khác gì tờ giấy ráp.

Mặt đất khô ráo, lá thông lạo xạo dưới chân. Khi nhảy qua một cái cây

đổ, anh nhìn thấy người đàn ông tóc đen đang đâm xuyên qua đám cành lá,
thình lình cúi xuống sau một cái cây, cái áo gió của anh ta lật phật sau lưng.

Dawson chuyển sang chạy hết tốc lực.

• • •

Ted cuối cùng cũng đã dò dẫm tiến đến bên đống gỗ nằm ngay rìa

khoảng đất trống. Ngôi nhà sừng sững ngay phía sau nó. Từ điểm nhìn
thuận lợi của mình, gã có thể ngó vào bên trong gara. Đèn vẫn bật, và Ted
quan sát gần một phút, xem có động tĩnh gì không. Dawson đã ở đó sửa
chữa cái xe, gã gần như chắc chắn vậy. Nhưng giờ anh không có ở đó, hay
ở bất cứ đâu trước mắt gã. Anh hoặc ở trong nhà hoặc đang ở phía sau. Ted
cúi người xuống, lẩn khuất vào khu rừng rồi đi vòng ra bên hông nhà. Ở đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.