DÀNH HẾT CHO EM - Trang 156

Có lẽ bác ấy coi đó như một cách để họ lại được ở bên nhau.”

Mẹ cô có vẻ không nghe thấy cô nói. “Sao người ta lại dùng cách như

thế nhỉ? Nghe có vẻ... bất cần.”

Amanda quay về phía dòng sông. “Con không biết mẹ ạ. Con không nghĩ

đến chuyện đó.”

Vẻ mặt của mẹ cô vẫn đờ đẫn và giả tạo y như ma nơ canh. “Còn bọn trẻ

thì sao? Chúng thế nào?”

“Sáng nay con chưa nói chuyện với Jared hay Lynn. Nhưng theo như con

biết thì chúng vẫn khỏe.”

“Còn Frank?”
Cô nhấp một ngụm cà phê, đánh trống lảng. Cô không muốn nói về anh.

Không hề muốn làm thế sau cuộc tranh cãi giữa họ sáng hôm qua, một cuộc
tranh cãi đã gần như trở thành cơm bữa đối với hai vợ chồng, và cũng là
một cuộc tranh cãi mà rất có thể anh đã quên rồi. Các cuộc hôn nhân, dù tốt
dù xấu, đều được định nghĩa bởi sự lặp đi lặp lại.

“Anh ấy ổn cả.”

Mẹ cô gật đầu, đợi cô nói thêm. Amanda không nói gì nữa.
Trong bầu không khí lặng im, mẹ cô trải rộng cái chăn ăn trong lòng rồi

tiếp tục, “Vậy công việc ngày hôm nay như thế nào? Con chỉ cần đổ tro
xuống nơi ông ấy yêu cầu hả?

“Đại loại thế ạ.”

“Con có cần xin phép để làm một chuyện kiểu như thế không? Mẹ không

muốn nghĩ rằng người ta được phép làm như thế ở bất kỳ nơi nào họ
muốn.”

“Luật sư không nói gì cả, vậy nên con chắc rằng mọi chuyện đều không

vấn đề gì. Con chỉ cảm thấy vô cùng vinh dự vì bác Tuck muốn con tham
dự vào kế hoạch của bác ấy, cho dù kế hoạch ấy có là gì đi nữa.”

Mẹ cô hơi ngả người về phía trước và cười giả lả. “Ồ, chuyện đó cũng

đúng thôi,” bà nói. “Bởi vì hai người là bạn bè mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.