biết rằng chẳng phải tình cờ mà họ lại được ghép thành cặp trong giờ hóa
học. Khi giáo viên yêu cầu học sinh ghép cặp, cô đã xin phép vào nhà vệ
sinh, và đến lúc cô quay trở lại thì, như thường lệ, Dawson là người duy
nhất còn lẻ loi. Các bạn cô liếc nhìn cô đầy thương hại, nhưng cô thầm
phấn khích khi được ở cùng với chàng trai lặng lẽ, bí ẩn có phần khôn
ngoan trước tuổi.
Giờ đây, khi anh tiến lại gần chiếc xe, lịch sử dường như đang tái diễn,
và cô lại cảm nhận được niềm phấn khích y hệt như xưa. Ở anh có một điều
gì đó chỉ tiết lộ cho riêng cô, một sự kết nối mà cô vẫn nhớ nhung suốt bao
nhiêu năm họ xa cách. Và cô biết rõ rằng, ở một chừng mực nào đó, cô vẫn
đang chờ đợi anh, y như anh vẫn đang chờ đợi cô.
Cô không thể tưởng tượng nổi sẽ ra sao nếu không bao giờ còn được gặp
lại anh nữa, cô không thể để Dawson đơn thuần trở thành một ký ức. Định
mệnh - dưới hình dạng Tuck - đã can thiệp, và khi dợm bước tiến về phía
ngôi nhà, cô đã biết chuyện này vốn có nguyên do cả. Tất cả chuyện này
phải mang một ý nghĩa nào đó. Xét cho cùng, quá khứ đã qua rồi, và tương
lai và thứ duy nhất còn lại với họ.
• • •
Đúng như Dawson dự đoán, cửa ra vào không khóa. Khi bước vào trong
ngôi nhà nhỏ, suy nghĩ đầu tiên của Amanda chính là đây hẳn từng là nơi
trú ẩn của bà Clara. Dẫu rằng nó có cùng cái sàn nhà bằng gỗ thông trầy
xước, những bức tường gỗ tuyết tùng và cách bài trí y như ngôi nhà ở
Oriental, nhưng ở đây có những cái gối sáng màu trên đi văng và những
bức ảnh đen trắng được xếp đặt một cách nghệ thuật trên tường. Sàn gỗ
tuyết tùng được đánh nhẵn thín và sơn màu xanh nhạt, những ô cửa sổ rộng
đổ ánh sáng tự nhiên tràn ngập căn phòng. Có hai giá sách chìm màu trắng,
chất đầy sách và rải rác những bức tượng sứ nhỏ, rõ ràng đã được bà Clara
sưu tập suốt bao nhiêu năm qua. Một cái chăn thủ công cầu kỳ nằm vắt trên