nào chụp ảnh đôi cùng nhau. Họ từng nhiều lần bảo nhau đi chụp, nhưng
chẳng bao giờ thực hiện được.
Giờ cô lấy làm nuối tiếc, nhưng nếu cô có một bức ảnh để mà giữ làm kỷ
niệm thì sao chứ? Có khi nào cô sẽ nhét nó vào trong một ngăn kéo rồi
quên bẵng đi mất, để rồi cứ vài năm lại tình cờ tìm thấy nó một lần. Hay cô
sẽ cất giữ nó ở một nơi nào đó đặc biệt, một nơi chỉ mình cô biết. Cô cũng
không biết nữa, nhưng khi nhìn gương mặt Dawson kề sát gương mặt cô
trong tấm gương phòng tắm ấy, cảm giác thân mật quặn lên rõ rệt. Đã lâu
lắm rồi chẳng có ai khiến cô có cảm giác mình là người hấp dẫn, nhưng giờ
đây cô đang cảm nhận được điều đó. Cô biết mình rất có sức hút với
Dawson. Cô nhận ra điều đó từ ánh mắt đăm đắm của anh lả lướt khắp
người cô, từ sự thoải mái duyên dáng của cơ thể anh; cô ý thức một cách
sâu sắc sự thấu hiểu trọn vẹn giữa hai người họ. Mặc dù mới chỉ có mấy
ngày, nhưng theo bản năng, cô tin tưởng anh, và cô biết cô có thể nói với
anh bất cứ chuyện gì. Phải, trong đêm đầu tiên ấy họ đã tranh cãi với nhau
về bữa tối và rồi lại tranh cãi về chuyện nhà Bonner, nhưng trong những lời
nói của họ còn có cả một sự chân thành không chút màu mè tô vẽ. Họ
không giấu ý này giếm ý nọ, không ngấm ngầm cố gắng phớt lờ sự phán
xét; những mâu thuẫn giữa họ cũng trôi qua nhanh chóng y như khi nó
được khuấy lên.
Amanda tiếp tục quan sát Dawson trong gương. Anh xoay người và bắt
gặp ánh mắt chăm chú của cô trong gương. Không rời ánh mắt, anh dịu
dàng vươn tay, nhẹ nhàng gạt ra sau một lọn tóc rơi xuống làm vướng mắt
cô. Và rồi, anh đi mất, để lại cô cùng một niềm tin chắc chắn rằng dẫu có
hậu quả gì đi chăng nữa, cuộc sống của cô đã vĩnh viễn thay đổi theo những
cách mà cô không bao giờ có thể tưởng tượng được.
• • •