sáng lờ mờ con đường, và cây cối dường như nuốt chửng chút ánh sáng leo
lắt đó. Dawson giảm tốc độ lại trong bóng tối ẩm ướt âm u.
Mưa vẫn rơi đều trên nóc xe, như thể một con tàu xa xăm đang lăn bánh,
và Amanda thấy tâm trí mình bắt đầu miên man hồi tưởng lại những
chuyện xảy ra hôm nay. Trong suốt bữa ăn, cô đã bắt gặp Dawson chăm
chú nhìn cô không chỉ một lần, nhưng trên cả nỗi ngượng ngùng, cô không
muốn anh dừng lại.
Cô biết chuyện này không đúng đắn. Cuộc sống của cô không cho phép
xuất hiện thứ ham muốn ấy; xã hội cũng không dung thứ cho nó. Cô có thể
bao biện rằng những cảm xúc này chỉ là nhất thời, là sản phẩm phụ từ
những yếu tố khác trong cuộc sống của cô. Nhưng cô biết sự thực không
phải thế. Dawson không phải một người xa lạ nào đó mà cô tình cờ gặp gỡ,
anh là mối tình đầu và cũng là tình yêu đích thực duy nhất của cô, là tình
yêu bền bỉ nhất.
Frank thể nào cũng suy sụp mất nếu anh biết cô đang nghĩ gì. Và bất
chấp những vấn đề đang nảy sinh giữa hai vợ chồng, cô biết cô yêu Frank.
Tuy nhiên, mặc dù chẳng có chuyện gì xảy ra, mặc dù hôm nay cô sẽ về
nhà, cô vẫn biết rằng Dawson rồi sẽ còn tiếp tục ám ảnh cô. Cho dù cuộc
hôn nhân của cô đã gặp rắc rối nhiều năm nay, nhưng vấn đề không đơn
giản là cô đang tìm kiếm sự khuây khỏa ở nơi khác. Chính Dawson, và cái
sự chúng ta mà họ tạo ra bất cứ khi nào họ ở bên nhau, đã khiến cho toàn
bộ chuyện này vừa tự nhiên vừa không thể tránh khỏi. Cô không thể không
nghĩ rằng chuyện giữa họ bằng một cách nào đó vẫn chưa kết thúc; rằng cả
hai người họ vẫn đang đợi viết cái kết.
Sau khi họ đã băng qua Bayboro, Dawson giảm tốc độ lại. Phía trước
mặt là lối rẽ vào một đường cao tốc khác, đường cao tốc dẫn về phương
Nam, tới Oriental. Thẳng tưng trước mặt là Vandemere. Dawson sẽ rẽ,
nhưng khi họ tiến gần đến ngã tư, cô lại muốn bảo anh cứ đi tiếp đi. Cô
không muốn ngày mai thức dậy, sẽ lại băn khoăn không biết liệu cô có bao
giờ được gặp lại anh nữa hay không? Ý nghĩ đó thật kinh khủng, tuy nhiên
chẳng hiểu sao, từ ngữ không bật ra được khỏi miệng cô.