DÀNH HẾT CHO EM - Trang 186

Không có ai khác trên đường. Nước chảy từ lớp đá dăm nện vào những

rãnh nông hai bên đường cao tốc. Khi họ tiến đến ngã tư, Dawson nhấn nhẹ
phanh. Trước sự ngạc nhiên của cô, anh dừng xe lại. Cần gạt nước gạt từ
bên này sang bên kia. Những hạt mưa lấp loáng dưới ánh đèn pha. Khi xe
đã dừng, máy vẫn chạy, Dawson quay sang nhìn cô, khuôn mặt anh chìm
trong bóng tối.

“Chắc mẹ em đang đợi em.”

Cô có thể cảm thấy tim mình đang đập thình thịch, mỗi lúc một dồn dập

hơn. “Vâng.” Cô gật đầu, không nói thêm gì.

Suốt một lúc lâu, anh chỉ nhìn cô chăm chú, đoán định vẻ mặt cô, thu

vào tầm mắt hết thảy những hy vọng, sợ hãi và khát khao trong đôi mắt
đang khóa chặt mắt anh. Rồi, thoáng nở nụ cười, anh quay mặt về kính
chắn gió, chiếc xe bắt đầu rì rì lăn bánh về phía trước, tiến về hướng
Vandemere, và cả hai người, chẳng ai mong muốn hay có thể dừng nó lại
được.

• • •

Khi họ quay trở về ngôi nhà nhỏ, dừng lại bên cửa ra vào, không hề có

chút lúng túng ngại ngần nào. Amanda tiến về phía bếp trong lúc Dawson
bật đèn. Cô đổ đầy lại hai ly rượu lúc trước, trong lòng dấy lên cảm giác
vừa do dự vừa ngấm ngầm phấn khích.

Trong phòng khách, Dawson vặn núm radio cho tới khi tìm được một

bản nhạc Jazz xa xưa nào đó và để âm lượng ở mức thấp. Anh lấy từ cái giá
bên trên ra một cuốn sách cũ và đang lật giở những trang sách ố vàng thì
Amanda mang ly rượu đến. Trả cuốn sách lại chỗ cũ trên giá, anh đón ly
rượu và theo cô đến đi văng. Anh nhìn cô cởi giày ra.

“Yên tĩnh quá,” cô nói. Đặt ly rượu lên cái đôn, cô co hai chân lên, vòng

tay ôm lấy đầu gối. “Em đã hiểu tại sao bác Tuck và bác Clara muốn ở lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.