DÀNH HẾT CHO EM - Trang 197

bình thường cũng đau, lạy Chúa, và mỗi khi di chuyển gã lại thấy chóng
mặt đến nôi phải nắm lấy một cái gì đó để giữ mình khỏi ngã nhào.

Khi màn đêm buông xuống và sương mù dâng lên, Ted tiếp tục nói với

bản thân mình rằng hai người kia sẽ trở lại nhanh thôi, nhưng càng ngày gã
càng thấy khó mà thuyết phục mình tin vào điều đó. Gã chưa ăn gì suốt từ
hôm kia, và càng lúc càng thấy chóng mặt.

Đến mười giờ, vẫn không có dấu hiệu gì của họ. Sau đó là mười một giờ

và rồi đến nửa đêm, sao trời nằm giữa những đám mây trông như một cái
chăn gắn những chiếc đèn nhỏ nhấp nháy.

Gã thấy người bị co rút và lạnh, bắt đầu khô khan thở dốc. Ted bắt đầu

run rẩy không kiểm soát được, và không giữ ấm được.

Một giờ đêm và vẫn không có gì. Đến hai giờ, Abee cuối cùng cũng lảo

đảo đi lên, gần như không thể đứng thẳng. Lúc ấy, đến Ted cũng biết họ sẽ
không quay trở lại đêm đó, cả hai bên loạng choạng đi ra chỗ xe tải. Gã
không nhớ họ về nhà như thế nào hoặc gã và Abee đã vịn vào nhau loạng
choạng lái xe về ra sao. Tất cả những gì gã có thể thực sự nhớ lại là cảm
giác giận dữ khi ngã xuống giường, và sau đó tất cả mọi thứ biến thành
màu đen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.