DÀNH HẾT CHO EM - Trang 199

“Vâng,” cô nói. “Còn anh?”
“Không hoàn toàn.” Anh khẽ nhún vai trước khi quay đi, lại tập trung

vào những bông hoa một lần nữa. “Cuối cùng mưa cũng tạnh nhỉ,” anh
nhận xét.

“Em thấy rồi.”
“Có lẽ anh nên rửa xe trước khi lái về nhà bác Tuck,” anh nói. “Anh có

thể gọi cho Morgan Tanner nếu em muốn.”

“Em sẽ gọi ông ấy,” cô nói. “Dù sao, em chắc chắn chúng ta sẽ được tư

vấn.” Amanda biết mẩu chuyện phiếm này chỉ đơn giản là một cách để
tránh nói về sự thật hiển nhiên. “Anh không ổn, phải không?”

Vai anh rũ xuống, nhưng anh không nói gì.
“Anh khó chịu,” cô thì thầm, cảm thấy hối hận.
“Không,” anh trả lời, làm cô ngạc nhiên. Anh vòng tay ôm cô. “Không

hề. Tại sao anh lại khó chịu chứ?” Anh dựa vào gần, nhẹ nhàng hôn cô rồi
lại lùi về. “Em bảo này,” cô bắt đầu, “chuyện đêm qua...”

“Em có biết anh tìm được gì không?” anh ngắt lời. “Trong lúc anh ngồi ở

ngoài này ấy?”

Cô lắc đầu, hoang mang.
“Anh tìm thấy cỏ bốn lá,” anh nói. “Ngay cạnh mấy bậc thềm này, trước

khi em đi ra, mặc trồi ra từ mặt đất bằng.” Anh đưa cho cô, cây cỏ xanh
mỏng manh bọc cẩn thận trong một mảnh giấy vụn. “Nó được cho là dấu
hiệu may mắn, và anh đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó sáng nay.”

Nghe giọng anh không được bình thường, cô như linh cảm thấy điều gì

đó. “Anh đang nói về chuyện gì, Dawson?” cô lặng lẽ hỏi.

“May mắn,” anh nói. “Linh hồn. Số phận.”
Những gì anh nói không giảm bớt được sự lo lắng của cô, cô nhìn anh

nhấp tiếp một ngụm cà phê. Anh đặt tách xuống và nhìn chằm chằm vào
khoảng không. “Anh đã suýt chết,” cuối cùng anh cất lời. “Anh không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.