Chân cô để trên phanh xe. Trên đường cái, một chiếc xe tải nhỏ ầm ầm
chạy qua, hướng về phía trung tâm thị trấn và che khuất tầm nhìn của cô
trong chốc lát. Ngoài ra thì con đường vắng tanh.
Nếu cô băng qua đường và đỗ xe, cô biết mình sẽ có thể tìm thấy anh. Cô
nghĩ về lá thư của Tuck, về những năm tháng đau khổ ông phải chịu đựng
mà không có Clara, và Amanda biết cô đã quyết định sai lầm. Cô không thể
tưởng tượng ra cuộc sống mà không có Dawson.
Trong tâm trí, cô có thể nhìn thấy cảnh tượng đó diễn ra. Cô sẽ khiến
Dawson ngạc nhiên tại mộ của bác sĩ Bonner, và cô như nghe thấy chính
mình nói rằng cô đã sai lầm khi bỏ đi. Cô có thể cảm nhận thấy niềm hạnh
phúc của mình khi anh ôm cô trong vòng tay một lần nữa, biết rằng số phận
của họ là ở bên nhau.
Nếu cô tới bên anh một lần nữa, cô biết mình sẽ đi theo anh tới bất kỳ
nơi nào. Hoặc anh sẽ đi theo cô. Nhưng ngay cả khi đó, những trách nhiệm
của cô vẫn đè nặng lên cô, và chầm chậm, cô nhấc chân khỏi phanh xe.
Thay vì đi thẳng, cô đột nhiên xoay vô lăng, một tiếng nức nở nghẹn lại
trong lồng ngực khi cô đi ra đường cái, lái xe theo lối về nhà.
Cô bắt đầu tăng tốc, cố gắng thuyết phục bản thân một lần nữa rằng
quyết định của cô là đúng đắn, và trên thực tế nó là quyết định duy nhất mà
cô có thể đưa ra. Đằng sau cô, nghĩa trang dần lùi về phía xa.
“Dawson, hay tha thứ cho em,” cô thì thầm, ước rằng bằng cách nào đó
anh có thể nghe thấy cô, ước rằng cô sẽ không bao giờ phải nói ra những
lời đó.
• • •
Một tiếng sột soạt phát ra từ phía sau làm gián đoạn sự hồi tưởng của
Dawson, anh liền đứng thẳng người dậy. Giật mình, anh nhận ra người kia
ngay tức thì nhưng không thể thốt nên lời.