những năm qua, nhưng tôi không cần đến tiền của anh nữa. Nên làm ơn hãy
dừng việc gửi tiền lại.”
“Tôi chỉ muốn...”
“Tôi biết những gì anh muốn,” bà ngắt lời. “Nhưng tất cả tiền trên thế
giới cũng không thể mang David trở lại, hay khiến tôi ngừng cảm thấy mất
mát trước sự ra đi của anh ấy. Và nó cũng không thể cho các con tôi người
bố mà chúng không bao giờ có cơ hội được hiểu rõ.”
“Tôi biết.”
“Và tiền không thể mua được sự tha thứ.”
Dawson cảm thấy vai mình chùng xuống. “Tôi nên đi thôi,” anh nói và
quay người chực đi.
“Đúng,” bà nói. “Đúng, có lẽ anh nên đi. Nhưng trước khi anh đi, có một
điều khác anh nên biết.”
Khi anh quay lại, bà buộc anh nhìn vào mắt bà. “Tôi biết rằng những gì
đã xảy ra là một tai nạn. Tôi đã luôn biết điều đó. Và tôi biết anh sẽ làm bất
cứ điều gì để thay đổi quá khứ. Mọi thứ mà anh đã làm kể từ khi ấy đã
chứng minh rõ ràng điều đó. Và đúng, tôi thừa nhận rằng khi anh đến nhà
tôi thì tôi đang tức giận, sợ hãi và cô đơn, nhưng tôi chưa bao giờ tin là có
bất cứ điều gì ác ý trong hành động của anh tối hôm đó. Nó chỉ là một trong
những điều khủng khiếp đôi khi vẫn xảy ra thôi, và khi anh ghé qua, tôi đã
trút giận lên anh.” Bà ngừng một chút để anh hiểu thấu những lời bà nói, và
khi bà tiếp tục, giọng nói của bà gần như là ân cần. “Bây giờ tôi đã ổn, và
các con của tôi cũng vậy. Chúng tôi đã vượt qua. Chúng tôi không sao.”
Thấy Dawson quay đi, bà chờ cho đến khi cuối cùng anh cũng quay lại
đối mặt với bà.
“Tôi đến đây để nói với anh rằng anh không cần sự tha thứ của tôi nữa,”
bà nói, kéo dài từng từ. “Nhưng tôi cũng biết nguyên do của tất cả những gì
anh đã làm không phải là vì thế. Nó chưa bao giờ là vì tôi, hay gia đình tôi,
mà là vì chính anh. Luôn là vì bản thân anh. Anh đã bám lấy một sai lầm
khủng khiếp quá lâu, và nếu anh là con trai tôi, tôi sẽ nói với anh rằng đã