Candy sợ hãi liếc nhìn ra sau, đoạn nắm lấy nắm cửa văn phòng. Cô thét
lên, lao người vào trong.
Cô đóng sầm cửa lại ngay khi Abee chống một tay lên quầy bar và đu
người qua. Chai và ly rỗng văng tứ tung. Máy tính tiền thì đổ rầm xuống
sàn quán, nhưng Abee đã duỗi được chân ra phía trước.
Gần như thế.
Hắn đáp xuống sàn, loạng choạng, huých đổ các chai rượu khỏi chiếc giá
bên dưới gương treo tường như thể chúng là các con ki trong trò bowling
vậy.
Chúng chỉ làm hắn chậm lại một chút. Trong nháy mắt, hắn lấy lại thăng
bằng và tới được cửa văn phòng quản lý. Alan chứng kiến tất cả, từng hành
động diễn ra với độ chính xác kinh khủng đến phi thực. Nhưng khi kịp hiểu
chuyện gì đang thực sự diễn ra, sự hoảng loạn tràn ngập mọi tế bào trong
cơ thể cậu.
Đây không phải là một bộ phim.
Abee bắt đầu đập thình thình, huých người vào cửa, hắn gầm lên, “MỞ
CÁNH CỬA CHẾT TIỆT NÀY RA!”
Mà lạ thật.
Cậu có thể nghe thấy tiếng Candy la hét đầy hoảng loạn từ trong văn
phòng bị khóa.
Ôi Chúa ơi...
Ở phía sau quầy bar, những người đang chơi bi a đột nhiên lao như tên
bắn ra hướng cửa thoát hiểm, quăng cả gậy chơi bi a khi bỏ chạy. Tiếng va
đập của những chiếc gậy khi chúng rơi xuống sàn bê tông khiến tim Alan
nảy lên trong lòng ngực, kích thích bản năng sinh tồn nguyên thủy của cậu.
Cậu phải ra khỏi đây.
Cậu phải ra khỏi đây ngay lập tức!
Alan lao xuống khỏi ghế như thể vừa bị dùi đục đá đâm vào, khiến chiếc
ghế đổ ngược ra sau và cậu phải vồ lấy cạnh quầy bar để khỏi bị ngã. Quay