trước, người lạ - bác sĩ Bonner - đã ngừng chạy và đang đứng gần lối vào
của tòa nhà, người ông ta chìm trong ánh sáng đỏ kỳ quái của biển hiệu
bằng đèn neon.
Dawson chạy đến gần, tập trung nhìn vào bác sĩ Bonner, ngay khi đó
bóng ma quay người và bước vào tòa nhà.
Dawson tăng tốc, lao qua ngưỡng cửa của một quán bar được chiếu sáng
mờ mờ vài giây sau đó, nhưng đến lúc ấy, bác sĩ Bonner đã biến mất.
Chỉ mất một khoảnh khắc để Dawson ghi nhận quang cảnh: bàn ghế bị
lật nhào, tiếng la hét bị bóp nghẹt của một phụ nữ trên nền tiếng ti vi tiếp
tục phát ra. Những gã anh họ của anh là Ted và Abee đang cúi xuống một
người nào đó trên sàn, đánh đập cậu ta một cách dã man, trông gần như một
dạng nghi lễ, cho đến khi hai người bọn chúng đột nhiên dừng lại để ngước
nhìn anh. Dawson thoáng thấy hình hài đẫm máu trên sàn, và ngay lập tức
nhận ra cậu ta.
Alan...
Dawson đã quan sát khuôn mặt của chàng trai trẻ đó trong vô số bức ảnh
được gửi cho anh trong suốt những năm qua, nhưng giờ anh mới chú ý tới
những nét giống nhau đến kỳ lạ của hai bố con cậu ta - người đàn ông
Dawson đã thấy suốt những tháng vừa rồi, người đàn ông đã dẫn anh tới
đây.
Trong khi anh ghi nhận tình hình, tất cả bỗng đứng yên. Ted và Abee như
bị đóng băng, dường như không ai trong số chúng có thể tin được rằng có
người nào đó - bất cứ người nào - lại đột nhiên xuất hiện. Hơi thở của
chúng trở nên khó nhọc khi chúng nhìn chằm chằm vào Dawson như lũ sói
bị phá đám trong lúc đang điên cuồng cắn xé con mồi.
Bác sĩ Bonner đã cứu anh là có nguyên do.
Ý nghĩ đó ào đến với anh chính lúc ánh mắt Ted lóe lên như đã hiểu ra
tình hình. Ted bắt đầu giương súng, nhưng đến lúc gã bóp cò, thì Dawson
đã nhảy tránh ra xa và nấp đằng sau một chiếc bàn. Anh đột nhiên hiểu ra