Bàn chân của người lạ chạy ngang qua cậu về phía quầy bar. Ngay sau
đó, có tiếng la hét rồi có tiếng súng nổ, và tiếng gương vỡ sau quầy bar.
Alan cảm thấy những mảnh thuỷ tinh rơi xuống như mưa, cắt vào da thịt
cậu. Lại một tiếng hét và tiếng ẩu đả diễn ra. Abee bắt đầu kêu lên the thé,
tiếng kêu thét đột ngột kết thúc cùng với tiếng gì đó đập xuống sàn.
Đầu ai đó chăng?
Lại có tiếng ẩu đả. Từ vị trí lý tưởng của mình trên sàn quán, Alan thấy
Ted loạng choạng ngã về sau, suýt nữa thì giẫm lên chân của Alan. Ted vừa
la hét gì đó vừa cố lấy lại thăng bằng, nhưng Alan nghĩ mình đã nghe thấy
thoáng kinh hãi trong giọng gã khi một tiếng súng khác vang lên qua quầy
bar nhỏ.
Alan nhắm mắt, rồi mở mắt ra khi một chiếc ghế khác bay vụt qua. Ted
lại nã bừa một phát súng lên trần, và người lạ lao vào gã, húc gã vào tường.
Một tiếng súng dội qua sàn khi Ted bị hất sang một bên.
Người đàn ông nhắm vào Ted khi gã đang cố trườn ra xa, xa khỏi tầm
mắt của cậu, nhưng Alan không thể di chuyển. Phía sau cậu, có tiếng một ai
đó bị đấm, lặp đi lặp lại cậu nghe thấy tiếng Ted la hét, tiếng nắm đấm nện
vào cằm gã, tiếng la hét lên xuống theo từng cú đấm. Rồi Alan chỉ nghe
thấy tiếng nắm đấm, và Ted im bặt. Cậu nghe tiếng những cú đấm lặp đi lặp
lại, rồi chậm dần.
Sau đó không còn tiếng gì nữa ngoài tiếng thở nặng nề của một người
đàn ông.
Tiếng rú của còi xe cảnh sát giờ đã gần hơn, nhưng Alan, vẫn nằm trên
sàn, biết rằng những người cứu mình đã đến quá muộn.
Chúng giết chết mình rồi, cậu nghĩ trong đầu khi tầm nhìn của cậu
chuyển dần sang màu đen. Đột nhiên cậu cảm thấy một cánh tay đỡ quanh
thắt lưng cậu và bắt đầu nâng cậu lên.
Cơn đau thật kinh hoàng. Cậu hét lên khi thấy mình được kéo dậy, một
cánh tay vòng quanh người cậu. Một cách kỳ diệu, cậu cảm thấy chân mình
tự di chuyển khi người đàn ông nửa lôi, nửa bế cậu đi về phía cửa ra. Cậu