tương tự. Dawson cảm thấy hơi thở của mình nghẹn lại và tim anh đập
thình thịch trong lồng ngực.
Đây không phải là sự thật. Nó không thể xảy ra.
Mặt trời xuống thấp sau lưng người đàn ông, thành ra khó nhận ra được
nét mặt của anh ta, nhưng bất chấp ánh sáng yếu ớt, Dawson đột nhiên chắc
chắn đó chính là người đàn ông anh đã nhìn thấy lần đầu tiên trên biển, và
rồi nhìn thấy lần nữa trên tàu tiếp tế. Anh chớp mắt liên tục, cố gắng nhìn
tập trung hơn. Cuối cùng khi đã nhìn rõ, anh chỉ thấy hình dáng một chiếc
cột trên bến thuyền, với những sợi dây thừng rách tươm buộc ở đầu cột.
• • •
Cảnh ấy khiến Dawson lo lắng, và đột nhiên anh cảm thấy thôi thúc
muốn đến thẳng chỗ Tuck. Đó từng là nơi ẩn náu của anh nhiều năm trước,
và cùng lúc anh nhớ lại cảm giác yên bình mình tìm được nơi đó. Đột nhiên
anh không hứng thú với việc nói chuyện tại chỗ trọ qua đêm khi làm thủ tục
nhận phòng, mà muốn ở một mình để suy nghĩ về việc nhìn thấy người đàn
ông tóc đen. Hoặc là vụ sang chấn tinh thần nặng hơn các bác sĩ đã nghi
ngờ hoặc là họ đã nói đúng về sự căng thăng. Khi lái xe trở lại đường, anh
quyết tâm kiểm tra lại với các bác sĩ ở Louisiana lần nữa, dù anh ngờ rằng
họ lại nói với anh điều mà họ đã từng nói trước đó.
Anh gạt những suy nghĩ rầy rà sang một bên và hạ cửa xe xuống, hít vào
mùi hương trần tục của cây thông và mùi nước lợ khi con đường chạy
ngoằn ngoèo qua những rặng cây. Vài phút sau, Dawson rẽ vào khu đất của
Tuck. Chiếc xe lắc lư chạy dọc con đường đất nhấp nhô, và khi anh vòng
xe qua góc đường, ngôi nhà hiện ra trước mắt. Trước sự ngạc nhiên của
anh, có một chiếc BMW đỗ ở trước nhà. Anh biết chiếc xe không phải là
của Tuck. Trước hết là nó quá sạch sẽ, nhưng hơn thế nữa, Tuck sẽ không
bao giờ lái một chiếc xe ngoại nhập, không phải bởi vì ông không tin tưởng