DÀNH HẾT CHO EM - Trang 48

Chương 4

K

hông ai trong hai người họ có thể nhúc nhích hoặc lên tiếng trong khi

sự kinh ngạc dần chuyển thành nhận biết. Ý nghĩ đầu tiên của Dawson là
trông cô sống động hơn rất nhiều so với ký ức của anh về cô. Mái tóc cô
dưới ánh chiều muộn ánh lên như vàng được đánh bóng, và đôi mắt xanh
của cô thật long lanh ngay cả khi nhìn từ khoảng cách xa. Nhưng khi tiếp
tục thìn chăm chú, anh dần nhận ra những khác biệt nhỏ. Anh để ý thấy
khuôn mặt cô đã không còn nét mềm mại của tuổi trẻ. Các góc cạnh trên gò
má cô nổi rõ hơn và đôi mắt cô dường như sâu hơn, khóe mắt cô đã có
những vết nhăn mờ nhạt. Anh nhận ra rằng năm tháng đã ưu ái cô rất nhiều:
kể từ lần cuối anh thấy cô, vẻ đẹp của cô đã trở nên chín chắn và nổi bật
hơn.

Amanda cũng cố gắng tiếp nhận những gì cô nhìn thấy. Bên trên cái quần

bò, chiếc áo sơ mi màu cát anh mặc được bỏ sơ vin một cách hờ hững, phác
ra những đường nét của bờ hông gầy gò và đôi vai rộng của anh. Nụ cười
của anh vẫn thế, nhưng mái tóc sẫm của anh dài hơn hồi anh còn thanh
niên, và cô chú ý thấy tóc ở thái dương anh đã điểm bạc. Đôi mắt đen của
anh vẫn nổi bật như cô từng nhớ, nhưng cô nghĩ rằng mình đã thấy một sự
thận trọng mới trong đôi mắt ấy, dấu hiệu của một người đã sống một cuộc
sống khó khăn hơn so với mong đợi. Có lẽ đây và kết quả của việc nhìn
thấy anh ở nơi này, ở nơi mà họ đã chia sẽ nhiều điều, nhưng cảm xúc ồ ạt
khiến cô không thể nghĩ ra điều gì để nói.

“Amanda?” cuối cùng anh cũng lên tiếng, bắt đầu đi về phía cô.
Cô nghe thấy sự ngạc nhiên trong giọng nói của anh khi anh gọi tên cô,

và chính điều đó, hơn bất kỳ điều gì khác, cho cô biết được rằng anh có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.