bắt đầu bị nứt, và những viên gạch xung quanh cửa lò đen lại, ám khói, tàn
dư của hàng nghìn ngọn lửa bập bùng. Cạnh cửa là một chiếc bàn nhỏ, trên
bàn bày một loạt album ảnh, một máy nghe nhạc mà có lẽ còn nhiều tuổi
hơn cả Dawson, và một chiếc quạt ọp ẹp bằng thép. Không khí đượm mùi
thuốc lá, và sau khi mở một cái cửa sổ, Dawson bật quạt, lắng nghe tiếng
cánh quạt bắt đầu quay lạch cạch. Đế quạt hơi lắc lư.
Lúc đó, Amanda đang đứng gần lò sưởi, nhìn chăm chú vào bức ảnh trên
bệ lò. Bức ảnh chụp Tuck và Clara, vào dịp kỷ niệm hai mươi năm ngày
cưới của họ.
Anh đi về phía Amanda, dừng lại bên cạnh cô. “Anh nhớ lần đầu tiên
thấy bức ảnh đó,” anh đưa tay ra. “Anh ở đây suốt một tháng, sau đó bác
Tuck mới để anh vào trong nhà, và anh nhớ mình đã hỏi bác ấy đây là ai.
Anh thậm chí còn không biết bác ấy đã lập gia đình.”
Cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ cơ thể anh, cô cố lờ nó đi. “Làm sao
anh lại không biết điều đó chứ?”
“Bởi vì anh không biết bác ấy. Trước khi xuất hiện ở nhà bác Tuck đêm
đó, anh chưa từng nói chuyện với bác ấy.”
“Tại sao lúc đó anh lại đến đây?”
“Anh không biết,” anh lắc đầu nói. “Mà anh cũng không biết tại sao bác
ấy lại cho anh ở lại.”
“Bởi vì bác ấy muốn anh ở đây.”
“Bác ấy bảo em thế à?”
“Không nói thẳng ra. Nhưng lúc anh xuất hiện thì bác Clara qua đời đã
lâu, và em nghĩ rằng anh chính là điều mà bác ấy cần.”
“Còn anh thì nghĩ chỉ là vì đêm đó bác ấy đã có rượu vào. Nếu không nói
và hầu như đêm nào cũng vậy.”
Cô lục tìm trong ký ức. “Bác Tuck không phải là sâu rượu, phải không?”
Anh chạm vào bức ảnh nằm trong chiếc khung gỗ đơn giản, như thể vẫn
đang cố tiếp nhận một thế giới mà không có Tuck. Đó là trước khi em biết