DÀNH HẾT CHO EM - Trang 68

giống như một đoạn phim quay chậm. Anh lại phanh gấp và cố quẹo lái,
nhưng con đường và mặt cỏ trơn trượt, rồi sau đó...”

Anh im bặt. Trong thinh lặng, Amanda chạm vào tay anh. “Đó là một tai

nạn,” cô thì thầm.

Dawson không nói gì, nhưng khi anh dịch chân, Amanda hỏi một điều

hiển nhiên, “Tại sao anh lại phải đi tù? Khi đó anh đâu có say rượu hay
phóng quá tốc độ?”

Thấy anh nhún vai, cô nhận ra mình đã biết câu trả lời, rõ ràng như đánh

vần họ của anh.

“Em xin lỗi,” cô nói, lời nói nghe có vẻ hời hợt.

“Anh biết. Nhưng không cần thương hại anh đâu,” anh nói. “Nên cảm

thương cho gia đình bác sĩ Bonner. Chính vì anh, ông ấy không bao giờ về
nhà được nữa. Vì anh mà con của ông lớn lên không có bố. Vì anh, vợ ông
vẫn sống một mình.”

“Anh đâu có biết rõ,” cô phản đối. “Có khi bà ấy đã tái hôn thì sao.”
“Bà ấy không làm việc ấy,” anh nói. Cô còn chưa kịp hỏi làm sao anh

biết, anh đã quay lại với đĩa ăn của mình. “Còn em thì thế nào Dawson hỏi
đột ngột, như thể anh đã cất cuộc đối thoại trước đó của họ vào tủ và đóng
sầm cửa lại, cô thấy hối tiếc vì đã đả động đến nó. “Cho anh biết về những
gì em làm kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau đi.”

“Em thậm chí không biết bắt đầu từ đâu.”
Anh với tay lấy chai rượu vang và đổ thêm cho cả hai người. “Bắt đầu từ

lúc học đại học xem sao?”

Amanda đành thuận theo, dẫn đường cho anh nhìn vào cuộc đời cô, đầu

tiên là những nét khái quát. Dawson chăm chú vừa lắng nghe cô nói vừa đặt
câu hỏi, thăm dò chi tiết hơn. Từ ngữ bắt đầu đến một cách dễ dàng. Cô nói
với anh về bạn cùng phòng của cô, về lớp học của cô và các giáo sư truyền
nhiều cảm hứng cho cô nhất. Cô thừa nhận rằng thời gian một năm giảng
dạy của cô không hề giống thư cô từng mong đợi, chỉ vì cô khó mà nắm bắt
được cái ý nghĩ rằng mình không còn là sinh viên nữa. Cô kể về việc gặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.