DÀNH HẾT CHO EM - Trang 8

Hostetler. Chỉ có vậy. Anh không có ti vi hay radio, và mặc dù anh có điện
thoại di động, nhưng trong danh bạ chỉ có những số điện thoại công việc.
Mỗi tháng một lần anh đi mua đồ ăn và nhu yếu phẩm rồi ghé qua hiệu
sách, nhưng ngoài những dịp đó ra anh chưa bao giờ đi lại khám phá New
Orleans. Trong suốt mười bốn năm, anh chưa bao giờ tới đường Bourbon
hoặc tản bộ qua khu phố Pháp; anh chưa bao giờ nhấm nháp cà phê tại quán
Café Du Monde hoặc ghé qua quán bar Laffite’s Blacksmith Shop. Thay vì
đến phòng tập, anh tập thể dục sau căn nhà lưu động, dưới mái che bằng vải
bạt cũ sờn mà anh căng lên giữa căn nhà và nhưng cái cây. Anh không đi
xem phim hay tụ tập ở nhà bạn bè khi đội Saints chơi vào các buổi chiều
Chủ nhật. Anh đã bốn mươi hai tuổi nhưng chưa từng hẹn hò kể từ khi còn
là thanh niên.

Hầu hết mọi người sẽ không sống hoặc không thể sống theo cách đó,

nhưng họ không biết anh. Họ không biết con người anh trước đây ra sao
hoặc anh đã làm những gì, và anh muốn mọi chuyện cứ giữ nguyên như
thế.

Rồi đột nhiên vào một buổi chiều ấm áp giữa tháng Sáu, anh nhận được

một cú điện thoại, và những kỷ niệm trong quá khứ lại trỗi dậy. Dawson
nghỉ phép đã được gần chín tuần. Lần đầu tiên trong gần hai mươi năm,
cuối cùng anh cũng trở về quê nhà. Ý nghĩ đó làm anh bứt rứt, nhưng anh
biết mình không có lựa chọn nào khác. Tuck đối với anh không chỉ là một
người bạn, mà còn như một người cha. Và trong không gian yên ắng, khi
hồi tưởng lại cái năm đánh dấu bước ngoặt cuộc đời mình, anh lại thấy cái
gì đó thoáng chuyển động. Khi anh quay lại, không hề có gì ở đó, và anh lại
tự hỏi không biết có phải mình điên rồi không.

• • •

Cuộc gọi đến từ Morgan Tanner, một luật sư ở Oriental, Bắc Carolina,

ông ta thông báo với anh rằng Tuck Hostetler đã qua đời. “Có một số vấn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.