DÀNH HẾT CHO EM - Trang 90

đến thế nào, cô cũng không để mình bị lôi kéo và một cuộc tranh cãi.

Amanda nghe tiếng bánh mì nướng bật lên khỏi máy nướng. Mẹ cô mở

ngăn kéo và lấy ra một con dao rồi đóng cạch nó lại. Bà bắt đầu phết bơ lên
miếng bánh.

“Con thấy khóe hơn rồi chứ?” Cuối cùng mẹ cô cất tiếng hỏi mà không

quay đầu lại.

“Rồi ạ, cảm ơn mẹ.”
“Con đã sẵn lòng nói cho mẹ biết chuyện gì đã xảy ra, hay là con đã đi

đâu chưa?”

“Con nó với mẹ rồi mà, muộn muộn con mới bắt đầu đi.” Amanda cố

gắng hết sức để giữ cho giọng mình đều đều.

“Mẹ đã cố gọi cho con, nhưng toàn bị chuyển đến hộp thư thoại.”
“Máy con hết pin.” Lời nói dối này cô đã nghĩ ra đêm qua, khi đang đi

trên đường. Mẹ cô là người dễ đoán hơn ai hết.

Mẹ cô cầm đĩa của bà lên. “Đó là lý do tại sao con không hề gọi cho

Frank à hôm qua con nói chuyện với anh ấy rồi, khoảng một tiếng sau khi
anh ấy tan làm về đến nhà.” Cô cầm tờ báo buổi sáng lên, xem qua các tít
báo với vẻ thờ ơ.

“Ừm, nó cũng gọi đến đây.”
“Rồi sao ạ.”

“Nó bảo nó rất ngạc nhiên là tại sao con vẫn chưa đến nơi,” mẹ cô khịt

mũi. “Nó nói, theo như nó được biết thì con đã đi từ lúc hai giờ rồi.”

“Con phải đi mấy việc linh tinh,” cô nói. Những lời dối trá sao mà dễ

dàng buột ra đến vậy, cô thầm nghĩ, nhưng cô cũng đã được luyện tập
nhiều.

“Giọng nó nghe có vẻ bực.”

“Không, giọng anh nghe có vẻ say thì có, Amanda nghĩ, và cô ngờ là anh

chẳng nhớ gì đâu. Cô đứng dậy khỏi bàn và rót cốc cà phê thứ hai. “Con sẽ
gọi cho anh ấy sau.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.