DÀNH HẾT CHO EM - Trang 93

được.”

“Trước đây bọn con đã về rồi còn gì,” Amanda nói, không thể che giấu

sự bực tức của mình. “Frank phải đi làm còn bọn trẻ thì đi học, nhưng điều
đó không có nghĩa là con không về được. Con gái thỉnh thoảng về thăm mẹ
là chuyện bình thường.”

“Và thỉnh thoảng, con gái chẳng hề gặp mẹ. Đó mới là điều họ thực sự

quan tâm, nếu con muốn biết sự thật.”

“Mẹ đang nói gì vậy?” Amanda nheo mắt.
“Mẹ đang nói đến cái sự thực là con về Oriental khi con biết là mẹ không

ở đây. Và rồi con ở trong cái nhà này mà thậm chí còn chẳng buồn cho mẹ
biết.” Không buồn che giấu thái độ gây hấn, bà tiếp lời. “Con không nhận
ra là mẹ biết, đúng không? Giống như khi mẹ đi chơi biển năm ngoái?
Hoặc khi mẹ đến thăm bác gái con ở Charleston năm kia? Thị trấn này nhỏ
lắm, Amanda. Người ta nhìn thấy con. Bạn bè cha mẹ nhìn thấy con. Sao
con lại tin chắc là mẹ không phát hiện ra nhỉ.”

“Mẹ à...”
“Thôi,” bà nói, giơ bàn tay được chăm sóc cẩn thận lên. “Mẹ biết chính

xác lý do tại sao con về đây. Mẹ già rồi, nhưng mẹ chưa lẫn đâu. Còn lý do
gì khác khiến con về đây dự tang lễ nữa? Rõ ràng con về đây để gặp ông ta.
Và đó chính là nơi mà con đã đến mỗi khi con nói với mẹ rằng con đi mua
sắm, mẹ không nhầm chứ? Hay những khi con nói con đi chơi với bạn ở
chỗ bãi biển? Con đã nói dối mẹ suốt.”

Amanda cụp mắt xuống và nín lặng. Cô không biết phải nói gì. Trong sự

im lặng, cô nghe thấy một tiếng thở dài. Mẹ cô cuối cùng cũng cất lời,
giọng nói của bà lúc này đã không còn vẻ gay gắt.

“Con biết không? Mẹ cũng đã nói dối con, Amanda ạ, và mẹ mệt mỏi vì

điều đó rồi. Nhưng mẹ vẫn là mẹ của con, và con có thể tâm sự với mẹ.”

“Vâng, mẹ.” Khi giọng mình cất lên, cô nghe trong đó có sự hờn dỗi như

thuở thiếu thời và thấy ghét bản thân mình vì nó.

“Có chuyện gì với đám trẻ mà mẹ nên biết không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.