ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1059

còn chẳng thèm diễn cả kịch nữa. Tất cả mọi việc chàng làm đều là để bảo
vệ Giang Sắt Sắt. Nhưng cuối cùng Giang Sắt Sắt đó lại nhảy vào vòng tay
người khác.

Y Lãnh Tuyết liếc mắt, thấy Hách Liên Ngạo Thiên và Sắt Sắt đều mặc

hỉ phục trên người, nụ cười trên mặt càng tươi tắn hơn: “Tiểu nữ xin chúc
mừng Khả Hãn và Giang cô nương kết mối lương duyên!”

Hách Liên Ngạo Thiên sắc mặt bình thản, đôi mắt chim ưng cực kỳ bình

tĩnh, chàng không hề giận dữ trước những lời thóa mạ về Hách Liên Bá
Thiên của Y Lãnh Tuyết. Nhưng câu chúc mừng này, chàng chỉ hờ hững
nhếch mày.

“Y Lãnh Tuyết, đứa bé đó ta phải mang đi! Nếu cô muốn, có thể theo

Bản Hãn về, Bắc Lỗ Quốc sẽ không làm khó cô đâu.” Hách Liên Ngạo
Thiên sắc mặt bình thản, thanh âm chậm rãi, trầm ổn mà mạnh mẽ.

“Ngài mang nó đi đi!” Y Lãnh Tuyết hờ hững nói, dường như Hách

Liên Ngạo Thiên chỉ mang đi một đồ vật gì đó, một thứ đồ vật chẳng có giá
trị.

Sắt Sắt đã lấy chồng, khó khăn lắm mới có hy vọng, sao nàng ta có thể

đi được chứ!

“Mẹ, ông ta là ai? Vì sao mẹ lại đem Lương Nhi đi cho người khác?”

Khuôn mặt bé nhỏ của Y Lương đột nhiên trắng bệch, nó nắm lấy tay áo Y
Lãnh Tuyết, hãi hùng hỏi.

Y Lãnh Tuyết nhắm mắt, rồi chậm rãi mở ra, trong mắt lóe lên hàn ý

lạnh lùng, nàng ta chậm rãi nói: “Ông ta là người nhà của con, sẽ chăm sóc
cho con, con đi theo ông ta đi!”

Y Lãnh Tuyết nói rồi, liền đẩy Y Lương vào lòng Hách Liên Ngạo

Thiên, quay người đi vào phòng, đóng cửa lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.