ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1067

Dạ Vô yên quay đầu nhìn Vân Khinh Cuồng, đôi lông mày chau lại, ánh

mắt lóe lên tia nhìn sắc bén, nhếch môi nở nụ cười lạnh nhạt, thanh âm
trầm ấm không tức giận mà có uy: “Sính Đình, nghe nói trong cung đang
thiếu ngự y, Cuồng Y đại danh vang dội như thế mà chịu vào cung làm ngự
y, e là các phi tử trong hậu cung mong còn chẳng được ấy nhỉ!”

Vân Khinh Cuồng nghe vậy, tiếng cười như bị bóp nghẹt, bình sinh hắn

chẳng sợ gì, ngoài yêu nữ Phong Tường Nhi ra, thì duy nhất chính là sự bó
buộc của lễ giáo, bắt hắn vào cung làm ngự y, ngày ngày gặp Hoàng thượng
và các phi tần rồi phải ba quỳ chín vái, chẳng thà giết hắn đi cho xong.

Hắn vội vã nín cười, yên lặng đứng yên một góc.

Dạ Vô Yên giận tím mặt, đôi mắt phượng nheo lại, quay đầu nhìn ánh

mắt đầy thách thức của Triệt Nhi. Trong khoảnh khắc, hai đôi mắt phượng,
một to một nhỏ nhìn chằm chặp vào nhau.

Thế này có gọi là tự gây oan nghiệt thì không sống được không nhỉ?

Con của chàng lại muốn tranh thê tử với chàng ư, những người đàn ông

khác, Dạ Vô Yên chẳng lo, nhưng nhóc con này chắc chắn là một đối thủ
lợi hại. Vốn định nhân lúc Sắt Sắt chưa tới đón Triệt Nhi, chàng sẽ nối lại
tình cảm cha con với nó, bây giờ thì hay rồi, nối thế nào lại thành ra tình
địch của nhau!

Dạ Vô Yên nghiến răng, chỉ muốn bế xốc Triệt Nhi lên đét vào cái

mông be bé của nó một trận ra trò, nhưng đứa con tưởng mất đi rồi tìm lại
được này, làm sao chàng nỡ ra tay với nó!

Dạ Vô Yên quả thực không biết trút giận vào đâu, đành chọn cách gìn

giữ hòa bình, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, tốt nhất không nên đắc tội với
tiểu ma đầu này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.