ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1094

Dạ Vô Yên nghe vậy, ho liền mấy tiếng, “Lãnh Tuyết, Bản vương đã

chinh chiến ở biên quan nhiều năm, cuối cũng lại rơi vào tình cảnh này,
nàng nói xem ta có thể dựa vào đâu mà bắt đầu lại từ đầu đây?”

Khóe môi Y Lãnh Tuyết khẽ động, hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “Chẳng

phải còn Xuân Thủy Lầu sao?”

Dạ Vô Yên nghe vậy, ánh nhìn từ đôi mắt trong trẻo liền ngưng tụ lại

lạnh như hàn băng, chàng gật đầu nói: “Đúng là vẫn còn Xuân Thủy Lầu,
có điều những người già yếu bệnh tật đó làm sao mà dùng được. Mấy năm
nay cũng đã tổn thất không ít, bây giờ chỉ còn chưa tới ngàn người.”

Y Lãnh Tuyết đứng yên lặng bên giường, nói bằng giọng thê lương:

“Vương gia, bước tiếp theo, ngài định làm thế nào, thực sự muốn rời bỏ đế
đô tới Mặc Thành ư? Lần này khó khăn lắm ngài mới quay về được, hơn
nữa, nếu đi Mặc Thành, ngài cũng đâu còn binh tướng nữa.”

Dạ Vô Yên cười cay đắng, “Hiện nay Bản vương chỉ có một nước, đó là

dưỡng bệnh cho chóng khỏi thôi. Lãnh Tuyết, Bản vương mệt rồi, nàng ra
ngoài đi, Bản vương sẽ sai người thu xếp hành trang cho nàng, sáng sớm
mai, nàng theo Bản vương khởi hành! Lời hứa khi xưa của Bản vương, chỉ
cần nàng không bỏ đi, ta sẽ không bao giờ vứt bỏ nàng. Nhưng nếu nàng
suy nghĩ lại, Bản vương cũng không ngăn cản. Điều đáng cười là, bây giờ
Bản vương còn không tự lo nổi thân mình, chỉ e khó có thể bảo vệ cho nàng
được an toàn!”

Y Lãnh Tuyết khẽ cười, thi lễ đáp: “Vương gia, ngài nghỉ ngơi đi, Lãnh

Tuyết cáo lui.” Nói rồi, nàng ta khom gối lui ra.

Hồi lâu, chờ Y Lãnh Tuyết đi xa rồi, Sính Đình đứng một bên khẽ hỏi:

“Vương gia, nhỡ nàng ta bỏ đi, nói lộ chuyện Xuân Thủy Lầu ra, vậy phải
làm sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.