ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1122

Vì chuyện của Triệt Nhi, chàng không thể danh chính ngôn thuận đánh

chiếm hoàng cung, bây giờ lại muốn phạm tội đại nghịch bất kính mà tạo
phản ư? Làm vậy sẽ hung hiểm và gian nan biết bao nhiêu?

“Sắt Sắt, nàng biết đấy, có những chuyện ta nhất định phải làm!” Chàng

đứng bên cửa sổ, ánh tà dương như khảm lên trên người chàng một lớp ánh
sáng hư ảo.

Có lẽ chàng nói đúng, nếu thiên hạ đại loạn, thì còn đâu chốn an thân?

Có điều Giang Sắt Sắt nàng quyết không phải là người phụ nữ cần có người
khác bảo vệ. Vì thế, nàng quyết định sẽ không đi đâu.

“Được, nếu đã vậy, thì để Âu Dương Cái mang Triệt Nhi đi. Ta sẽ

không đi đâu cả, ta muốn ở lại.” Sắt Sắt quả quyết đáp lời.

Dạ Vô Yên quay lại nhìn Sắt Sắt, không khỏi khẽ than thầm. Hồi lâu,

chàng mới nói: “Sắt Sắt, nàng đúng là cố chấp. Nhưng ta lại yêu chính sự
cố chấp đó của nàng!”

Màn đêm sắp buông xuống.

Đêm nay sắc trời rất đẹp, mặt trăng lạnh lùng treo lên cao, soi sáng cả

một vùng biển rộng, sóng biển cuộn lên không ngớt, rồi lại chầm chậm tan
đi.

Sắt Sắt và Triệt Nhi đi theo Dạ Vô Yên, cả đoàn người cùng đi ra phía

biển.

Sắt Sắt cúi người, nâng khuôn mặt bé nhỏ của Triệt Nhi lên, trầm giọng

nói: “Triệt Nhi, tới hải ngoại rồi, con phải nghe lời dì Thanh Mai và dì Tiểu
Thoa nhé, không được ương bướng, mẹ sẽ tới đón con, nhanh thôi, biết
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.