ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1131

Vầng trăng đã yên lặng lên tới đỉnh trời, tỏa trăm ngàn sợi tơ bạc xuống

căn lầu nhỏ. Sắc trời màu lam tối trong veo, không một gợn mây. Sắt Sắt
ngẩng đầu, nhìn qua khung cửa sổ, chút chốc thấy bầu trời chuyển sang trĩu
nặng như đang ập xuống mắt nàng, trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy lồng
ngực bức bối, bức bối đến mức không thể nào thở được.

Đúng lúc lòng dạ buồn bực, bỗng một cơn gió đêm lạnh giá mang theo

tiếng tiêu uyển chuyển truyền tới.

Tiếng tiêu trong trẻo dÂu Dương, quấn quít, âm thanh ma mị đi thẳng

vào trái tim nàng. Tiếng tiêu và tiếng sáo vốn thường bi thương u oán, giai
điệu nghẹn ngào luôn khiến người nghe cảm thấy bi thương. Tiếng tiêu lúc
này tuy chỉ loáng thoáng, nhưng lại không hề che dấu tình ý miên man,
nghe như tiếng giãi bày tâm sự của tình nhân dành cho nhau vậy. Không
chút bi thương mà giống như trái tim nồng nhiệt, từng tiếng một quyến
luyến không rời.

Khúc nhạc vang lên đó chính là khúc Phượng cầu hoàng.

Dạ Vô Yên lúc này đang đứng bên ngoài cửa sổ thổi khúc Phượng cầu

hoàng khiến Sắt Sắt cảm thấy trái tim mình không ngừng đập mạnh.

Đêm nay, Dạ Vô Yên không rời đi, mà cố tình lưu lại trên Thủy Long

Đảo. Lý do của chàng là, khi tới đây ngồi thương thuyền của Âu Dương
Cái, giờ thuyền của hắn đã đi rồi, chàng không có thuyền để về, thế nên
đành lưu tạm trên Thủy Long Đảo.

Lý do của chàng đương nhiên Sắt Sắt không tin, đường đường Lầu chủ

Xuân Thủy Lầu hẳn không thiếu một chiếc thuyền, Thủy Long Đảo của
nàng cũng thế. Nhưng chàng không đi, lại đêm hôm khuya khoắt, nàng
cũng không tiện đuổi chàng. Sau đó Sắt Sắt liền sai Tử Mê chuẩn bị chăn
gối, để Dạ Vô Yên ở trong phòng dành cho khách tầng dưới căn lầu mà
nàng đang ở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.