ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1132

Dù sao, trong tình cảnh nguy hiểm này, Dạ Vô Yên vẫn là người nàng

tin tưởng nhất.

Nghe tiếng nhạc bồi hồi quyến luyến đó, Sắt Sắt chỉ khẽ cười, dao cầm

của nàng đang bày trên cầm án bên cửa sổ. Sắt Sắt quay người nhẹ ngồi
xuống, cúi đầu, dưới ánh trăng trong trẻo tràn qua khung cửa sổ, mười ngón
tay thon thả vung lên vuốt nhẹ dây đàn, dây đàn rung lên, tiếng đàn nhanh
chóng nổi lên.

Có điều nàng không quyến luyến khúc Phượng cầu hoàng kia, mà tự

đánh khúc Phượng quy vân.

Chàng là phượng, nhưng nàng không nhất định phải là hoàng, vì thế,

sau này họ không nhất phải loan phượng hòa minh.

Tiếng đàn theo gió bay đi, Dạ Vô Yên dường như ngay lập tức bắt được

tiếng đàn bay bổng, tiếng tiêu liền đột ngột dừng lại. Chàng không ngờ Sắt
Sắt lại không hợp tấu khúc Phượng cầu hoàng cùng chàng. Ngừng một lát,
tiếng tiêu lại nổi lên, như muốn hòa cùng tiếng đàn của Sắt Sắt. Nhưng khi
tiếng tiêu vút cao trong trẻo, tiếng đàn lại thấp xuống. Tiếng tiêu đuổi theo
âm trầm thấp của tiếng đàn, rồi tiếng đàn đột ngột lại vút lên, dây đàn mỏng
manh. Cứ thế, tiếng tiêu nổi lên, tiếng đàn thấp xuống, tiếng tiêu thấp
xuống, tiếng đàn lại vút lên.

Tiếng tiêu đuổi theo tiếng đàn, giống như hải âu đuổi theo sóng biển,

còn sóng biển lại lúc cao lúc thấp, có lúc cuồn cuộn dâng trào, có khi lại
yên tĩnh phẳng lặng. Cứ như thế, khúc Phượng cầu hoàng thổi rất lộn xộn,
khúc Phượng quy vân đánh cũng vô cùng rời rạc.

Khúc cầm tiêu hợp tấu này chẳng hề có chút nào vui vẻ của loan

phượng hòa minh.

Tiếng đàn tan đi, tiếng tiêu đột nhiên ngừng lại, nhưng rồi vẫn tiếp tục,

tuy đã khôi phục lại nhịp điệu ôn hòa như trước, thâm tình dạt dào, không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.