ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1134

Vầng trăng treo trên bầu trời sau lưng chàng vừa trong vừa to, dường

như cũng thấm đẫm tâm tư của chàng, trong trẻo lặng lẽ tới mức khiến
người ta cảm thấy ưu tư.

Nàng không hòa theo khúc nhạc của chàng, nhưng chàng vẫn không

phiền lòng mà tiếp tục thổi khúc Phượng cầu hoàng hết lần này tới lần
khác. Khúc nhạc mang niềm vui đó dường như đã bị chàng thổi tới mức bi
ai.

“Dạ Vô Yên, đừng thổi nữa!” Sắt Sắt từ sau thân cây chầm chậm bước

ra, đi qua người Dạ Vô Yên rồi mới dừng lại. Ánh trăng vương khắp người
chàng, nhẹ nhàng phủ lên ngũ quan thâm trầm của chàng, tạo thành một
bóng đen mờ ảo.

Tay Dạ Vô Yên thoáng run lên, chàng khẽ bỏ cây tiêu trên môi xuống,

khúc nhạc đẹp đẽ cũng dừng lại, thanh âm cuối cùng dần tan trong gió.

Ánh mắt chàng chăm chú nhìn rừng cây dưới ánh trăng phía trước, hờ

hững nói: “Nàng tới rồi.” Ngữ khí thản nhiên bình tĩnh, dường như đã liệu
trước việc nàng sẽ tới.

“Sáng sớm mai ta sẽ rời khỏi đây!” Dạ Vô Yên quay đầu lại, đôi mắt

sâu thẳm nhìn như muốn khóa chặt lấy dung nhan Sắt Sắt. Tuy cực kỳ
quyến luyến, nhưng chàng không thể cứ ở mãi trên Thủy Long Đảo. Đêm
nay, chàng chỉ muốn nhìn nàng lâu thêm một chút. Từ sau khi trùng phùng,
mỗi lần chàng và nàng gặp nhau đều rất vội vã. Nhưng xem ra lần nào nàng
cũng vì bị cưỡng ép mà tới gặp chàng, hơn nữa, còn cự tuyệt cùng chàng
cầm tiêu hợp tấu.

Sắt Sắt nhẹ “ừ” một tiếng, “Được, vậy huynh bảo trọng!” Nàng khẽ

cười, hàng lông mi dài che đi những tình cảm đang dâng lên trong đáy mắt.

Dạ Vô Yên nheo mắt, đôi mắt sâu thẳm của chàng thật muốn nhìn thấy

những tình cảm dù là nhỏ nhất ánh lên trong mắt nàng, “Sắt Sắt, đến khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.