ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1149

tới bên chàng, nhìn theo ánh mắt chàng về phía cây hàn mai bên ngoài cửa
sổ.

Dưới lớp tuyết mỏng, từng đóa hoa đã chớm nở, cánh hoa xòe ra, thấp

thoáng lộ ra lớp nhị màu vàng tươi. Trên cánh hoa còn đọng một lớp tuyết
mỏng, băng thanh ngọc khiết, trong sáng rực rỡ, liên tục toát ra làn hương
thơm thanh khiết thấm vào lòng người.

Rất đẹp, rất thuần khiết, rất mê người.

Trước đây, nàng ta cũng rất thích ngắm hoa, có điều mấy năm nay,

dường như nàng ta đã không còn tâm trạng đó nữa.

“Lãnh Tuyết, trong lòng Bản vương, nàng đã từng giống như thiên sơn

tuyết liên và hàn mai trong tuyết, băng thanh ngọc khiết, cao quý thoát tục.
Nàng như nữ thần mặt trăng, là bông hoa lộng lẫy chốn nhân gian, là nữ
thần mà con dân Bắc Lỗ Quốc sùng bái, cũng là một cô gái đáng để cho
Yên khâm phục! Lẽ nào nàng không muốn trở lại làm một con người như
thế nữa ư?” Dạ Vô Yên khẽ nói, giọng điệu mang một nỗi buồn vô hạn.

Y Lãnh Tuyết nghe lời chàng, trong lòng vô cung chấn động, đôi mắt

lạnh lùng đang nhìn hàn mai liền quay lại nhìn trên khuôn mặt tuấn tú hoàn
mỹ không một tì vết của Dạ Vô Yên.

“Vương gia, lẽ nào đóa hoa đã bị giẫm đạp rồi mà vẫn có thể băng thanh

ngọc khiết, cao quý thoát tục được nữa ư?” Trong đôi mắt hạnh của Y Lãnh
Tuyết dội lên từng đợt sóng cuồng nộ.

Dạ Vô Yên chau mày, chậm rãi nói: “Cho dù hoa mai rơi xuống bùn,

vẫn thơm hương như thế. Nhưng nàng đã thay đổi rồi, đó là điều khiến ta
đau lòng nhất. Lãnh Tuyết, chuyện đã qua rồi, sao nàng vẫn không thể quên
đi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.