ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1191

Hắn quay người rời đi, Quản công công thấy thế cũng vội vã chạy theo.

Chờ khi bóng hai người họ đã hoàn toàn rời khỏi viện, Nhã Tử mới nhẹ
nhàng ra đóng cửa phòng.

Sắt Sắt ngồi trên giường, trái tim không ngừng đập như điên loạn.

Dạ Vô Yên quả thực bị năm mươi vạn quân vây khốn ư? Có điều trong

lòng nàng luôn tin tưởng vào Dạ Vô Yên, chàng vốn chinh chiến nhiều
năm, nếu không ứng chiến có lẽ vì chàng đã có kế hoạch khác, chứ không
phải vì sợ hãi.

Đêm đó, Sắt Sắt nằm mơ thấy Dạ Vô Yên mình đầy máu tươi, khiến

nàng mấy lần choàng tỉnh, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân. Trong lòng nàng
dấy lên một dự cảm bất an. Lần cuối cùng Sắt Sắt choàng tỉnh, khi nghe
thấy tiếng trống điểm vang lên, đã là canh tư rồi.

Nàng ôm chăn ngồi dậy, tuy trong phòng rất ấm áp, nhưng không hiểu

sao nàng vẫn cảm thấy một luồng hơi lạnh ngấm ngầm dâng lên trong lòng,
những vấn đề phức tạp và những nỗi niềm lo lắng cứ rối như tơ vò, như lớp
sóng này tiếp nối lớp sóng khác dâng lên trong tâm trí nàng.

Trong căn phòng tối, Nhã Tử cũng bật dậy như bóng hình, nàng ta giống

một kẻ đi săn, yên lặng ngồi đó, giám sát nhất cử nhất động của Sắt Sắt.

Sắt Sắt lạnh lùng cười nhẹ, bây giờ nàng không thể dùng nội lực, chẳng

khác gì người thường, Nhã Tử cảnh giác như vậy, lẽ nào còn sợ nàng chạy
trốn hay sao, cho dù thoát được Nhã Tử, e rằng cũng không thể chạy thoát
khỏi tòa viện này.

Bên ngoài tiếng gió rất lớn, xem ra ngày mai có thể sẽ có tuyết. Sắt Sắt

nghĩ vậy, đang định nằm xuống, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, chỉ thấy cánh
cửa sổ đóng chặt đột nhiên bị người ngoài mở ra, một bóng đen từ cửa sổ
nhảy vào, tốc độ cực nhanh, nhảy tới tấn công Nhã Tử như một tia chớp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.