ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1196

Trong điện trang hoàng cực kỳ lộng lẫy, Mạc Tầm Hoan kéo Sắt Sắt rẽ

thẳng vào bên trái. Bên trong là một tẩm cung, màn trướng lụa là rủ xuống
tầng tầng lớp lớp, dưới chân là đá trắng sáng đến mức soi gương được, in
bóng những ngọn đèn vàng đang nhảy múa trên mấy chiếc bàn gỗ.

Sắt Sắt nhanh chóng xem xét cách bài trí của căn phòng, tự tìm một

chiếc ghế rồi ngồi xuống, thần sắc thờ ơ chăm chú nhìn vị thiếu niên vừa
rồi vẫn đi theo sau.

Thiếu niên đó dường như vô ý nhìn về phía Sắt Sắt, nhưng trong đáy

mắt lại lóe lên sự phẫn hận không thể che giấu. Trong lòng Sắt Sắt hơi kinh
ngạc, thiếu niên này có vẻ rất căm hận nàng thì phải.

“Vương thượng, Nhã Tử chết rồi.” Ánh mắt thiếu niên đó nhìn về phía

Mạc Tầm Hoan, nỗi oán hận đó lúc này đã hoàn toàn tan biến hết, chỉ còn
sự đau đớn.

“Ồ, phái người an táng đi.” Mạc Tầm Hoan hờ hững đáp lời, thanh âm

trầm tĩnh không hề có chút thay đổi, dường như chuyện thiếu niên kia nói
tới không phải sinh tử, mà chỉ như việc trời lạnh thì nổi gió, hết sức bình
thường mà thôi.

Sắt Sắt không ngờ người cứu nàng ban nãy, chỉ một kiếm đã đâm chết

Nhã Tử. Tuy họ là kẻ thù, nhưng một cô gái dịu dàng trẻ tuổi như vậy trong
khoảnh khắc đã biến mất, trái tim Sắt Sắt không khỏi cảm thấy cùng cực
thê lương.

Nếu không có chiến sự, nếu không phải do Mạc Tầm Hoan mưu đồ

chiếm Nam Nguyệt, Nhã Tử và Trầm Ngư đều sẽ được sống rất hạnh phúc.
Nhớ lại những hải tặc vô tội chết oan trên Thủy Long Đao, nhớ về Trầm
Ngư và Nhã Tử, Sắt Sắt liền lạnh lùng hỏi: “Mạc Tầm Hoan, lẽ nào ngươi
không thương xót Trầm Ngư và Nhã Tử một chút nào sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.