ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1241

Hắn không vào hẳn trong phòng mà lặng lẽ đứng ngoài cửa, thấy Gia

Tường Hoàng đế, cũng không thi lễ khấu bái, đôi mắt đen láy như hắc ngọc
không mang chút tình cảm, thờ ơ nhìn lướt qua khuôn mặt Thái thượng
hoàng, lạnh lùng nói: “Tuyền Vương đã bị Dạ Vô Trần làm hại, bây giờ
Thái thượng hoàng có thể yên tâm, giang sơn này quyết không rơi vào tay
Tuyền Vương được nữa.”

“Cái gì? Ngươi nói cái gì?” Hàn Sóc loạng choạng bò từ dưới đất dậy,

quay đầu nhìn Phụng Miên một cách hãi hùng.

“Phụng công tử, ngươi nói thật sao? Tuyền Vương, ngài ấy quả thực…

gặp nạn rồi sao?” Hàn Sóc bước mấy bước tới trước mặt Phụng Miên, giơ
tay nắm lấy vai hắn. Mượn ánh đèn nhạt, ông ta thấy đôi mắt đen như hắc
ngọc của Phụng Miên đầy nỗi đau đớn nặng nề, thấy đôi môi mỏng của hắn
mím chặt không còn hột máu, thấy khuôn mặt trắng trẻo của hắn hiện lên
một màu trắng bệch của cái chết.

Phụng Miên, một nam tử ôn tồn nho nhã, khóe miệng lúc nào cũng nở

nụ cười, nếu không phải đã gặp chuyện đả kích cực lớn, sao hắn có thể đau
đớn xót xa đến vậy. Trái tim Hàn Sóc không ngừng đập cuồng loạn, ông ta
lảo đảo lùi lại mấy bước, nếu không có chiếc bàn phía sau ngăn lại, ông ta
gần như đã nằm liệt xuống dưới đất rồi.

Trước mắt ông ta hiện lên một khuôn mặt tuyệt thế, như mây như khói,

khóe môi nở nụ cười trong sáng thuần khiết, giống như thần tiên trên chín
tầng trời. Người phụ nữ đó nói với ông những lời thế này: “Hàn Sóc, ngươi
là một người tốt. E rằng ta không còn sống được bao lâu nữa, Yên Nhi ở
trong thâm cung, không nơi nương tựa, sau này xin giao phó cho ngươi
chăm nom.”

Nhưng ông ta rốt cuộc vẫn không bảo vệ được chàng, không thể bảo vệ

được con trai của người phụ nữ như hoa như mộng ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.