ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1244

thậm chí nàng còn không cảm thấy đau đớn vì máu tươi đang rỉ ra trên thân
thể mình.

Nàng không dám vui, chỉ e niềm vui đó sẽ bị sự thực làm cho tan nát,

nàng cũng không dám bi thương, chỉ sợ bi thương sẽ mang đến một kết cục
đáng sợ. Nàng chỉ có thể để bản thân mình trống rỗng, từng bước một tiến
lại gần người đó.

Tuyết bay đầy trời, như hoa phấp phới, lặng lẽ rơi xuống đất.

Tấm áo choàng mỏng manh như thế, người nằm trên đó sao có thể chịu

đựng được cái lạnh của một lớp tuyết dày.

Nàng quỳ xuống, đưa bàn tay run run ra, chầm chậm mở tấm da cáo

đang phủ lên người đó. Chờ khi Sắt Sắt nhìn rõ người dưới tấm da cáo rồi,
nàng đột nhiên mở to hai mắt, không thể nào tin vào cảnh tượng trước mắt.

Tấm áo bị dính be bét bùn đất và máu tươi đã trở thành tấm vải rách,

giống như bị dùng roi đánh nát, không còn nhìn ra màu sắc ban đầu, máu
đông lại thành màu đỏ sẫm, thấm vào từng lớp áo rách, dính chặt vào
người, hoặc đó không còn được gọi là người nữa, mà chỉ là một tấm da thịt
không còn sinh khí. Ở những phần thân thể không có y phục lộ ra lớp da
thịt với trăm ngàn vết thương, bị nung, bị roi đánh, bị dao đâm…nhiều
không kể hết, cả thân người không một chỗ nào lành lặn. Tóc đen, có lẽ
trước đó bị ướt, đã hòa với máu, đông thành những vảy băng mỏng, cùng
những bông tuyết lả tả che lấp khuôn mặt người đó. Sắt Sắt run run đưa
ngón tay ra, cẩn thận gạt lớp tuyết và băng màu đỏ xuống, thứ hiện ra trước
mắt nàng là một khuôn mặt đã bị gí sắt nóng, không còn chỗ da nào lành
lặn, đến mức không thể nhận ra khuôn mặt đó như thế nào.

Tấm thân cứng đờ máu thịt lẫn lộn, không còn hơi thở này là ai?

Dạ Vô Yên ở đâu rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.