ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 126

Sắt Sắt đưa nó lên trước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thấy rõ cả chuông

treo trên lầu gác của một tòa nhà bên ngoài Tuyền Cơ Phủ. Khi bỏ ống
đồng xuống, nhìn ra phía đó thì ngay đến tòa nhà, nàng cũng không thể
nhìn thấy được.

Đây đúng là bảo bối hiếm có, xứng đáng được gọi là Thiên lý nhãn,

dùng trên biển chắc chắn là thích hợp vô cùng.

Lúc này trong lòng Sắt Sắt không khỏi thầm kinh ngạc, Tuyền Cơ Phủ

thật không hổ danh là chốn sáng tạo ra những kỳ trân dị bảo.

Nàng nhét Thiên lý nhãn vào người, đi một vòng quanh chiếc bàn bằng

gỗ đàn hương ở sâu bên trong, lại tìm thấy một số món đồ kỳ lạ tinh xảo
khác, không suy nghĩ nhiều mà cho cả vào túi. Lúc rời đi, nàng thấy ăn
trộm thế này có điều không ổn liền xé một mảnh vải, dùng đá đen kẻ lông
mày viết lên đó mấy dòng: “Mượn tạm Thiên lý nhãn, la bàn, sau này xin
hoàn trả”. Viết xong nàng dùng ngân châm găm chặt nó lên bàn. Đang định
đi, đột nhiên bên ngoài có bóng người chuẩn bị vọt vào.

Nàng kinh hãi không biết trốn vào đâu, đành nhảy lên xà nhà, co người

nín thở.

Cửa sổ khẽ “Kẹt” một tiếng, rồi một bóng người nhảy vào trong phòng.

Ánh trăng nhìn nhạt bên ngoài hắt vào, Sắt Sắt chỉ thấy thấp thoáng một

bóng áo trắng nho nhã, xem dáng điệu là một công tử trẻ tuối.

Sắt Sắt nhớ giang hồ có đồn rằng, Huyền Cơ lão nhân chỉ có một người

cháu, tên là Phụng Miên. Vì từ nhỏ thân thể ốm yếu bệnh tật nên rất ít khi
lộ diện trên giang hồ, thậm chí ngay cả trên chốn triều đình.

Vị bạch y công tử đó xem ra không chút hứng thú với đồ đạc trong

phòng, mà đi thẳng tới chỗ Sắt Sắt đang ẩn nấp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.