ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1262

luôn không tỉnh lại nữa. Sắt Sắt, nếu nàng còn muốn gặp đệ ấy, nàng phải
tỉnh lại, nếu không, nàng vĩnh viễn không bao giờ gặp lại đệ ấy được đâu.”

Chàng cứ ở bên Sắt Sắt nói những điều ấy, bằng một giọng rất khẽ, rất

dịu dàng, cứ nói mãi, nói mãi. Ban ngày nói, buổi tối nói, nói tới mức giọng
chàng khản đặc đi, cuối cùng, chàng cũng thấy lông mi nàng khẽ rung, đôi
mắt trong veo tuyệt đẹp lại lần nữa được mở ra.

“Chàng ở đâu, có phải chàng vẫn sống đúng không?” Ba ngày ba đêm

hôn mê, không ăn uống, nhưng nàng vừa vùng dậy, ngồi trên giường, đã
vội vã hỏi về Dạ Vô Yên.

Dạ Vô Nhai hoàn toàn ngây người, chàng nhìn dáng vẻ lo lắng của Sắt

Sắt, có những chuyện sắp bật khỏi miệng, nhưng cuối cùng chàng cũng nén
được, hồi lâu mới nói bằng giọng khàn đặc: “Đi thăm đệ ấy đi, hôm nay là
ngày an táng đệ ấy.”

Linh đường của Dạ Vô Yên trong Tuyền Vương Phủ.

Xe ngựa chầm chậm dừng lại trước cổng Tuyền Vương Phủ, Sắt Sắt

xuống xe, tấm phướn chiêu hồn dài thượt treo cao trước cổng phủ đập vào
mắt nàng. Tấm phướn bị gió lạnh thổi tung, lúc bay lên, lúc lại chầm chậm
buông xuống. Hai con sư tử đá trước cổng cũng được buộc vải trắng.

Trong phủ chỗ nào cũng thấy một màu tang tóc, lồng đèn treo dưới mái

nhà phủ đầy giấy trắng, đung đưa trong gió, toát lên nỗi bi ai không diễn tả
thành lời.

Trên linh đường treo một tấm vải trắng nặng nề, trang nghiêm, linh cữu

của Dạ Vô Yên đặt sau tấm rèm trắng. Những người giữ linh cữu đều là
thuộc hạ của Dạ Vô Yên, ai nấy không ngừng khóc, người thắp hương,
người đốt giấy, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, dường như sợ làm phiền chàng
an nghỉ vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.