ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1264

gan, lẽ nào nàng dễ dàng chấp nhận việc chàng ra đi đến thế? Nàng cứ thế
bước ra khỏi nỗi bi ai nhanh đến thế sao?

Nàng cẩn thận nhìn lại khuôn mặt chàng, đưa ngón tay chầm chậm vuốt

ve, ánh mắt chăm chú nhìn mái tóc đen của chàng. Đêm đó, mái tóc đen ấy
bết vào cùng máu và băng tuyết, nàng không nhận ra, dường như tóc chàng
ngắn hơn trước nhiều, hơn nữa, còn không hề đen bóng.

Đây liệu có phải do tra tấn gây ra?

“Giang cô nương, đến giờ rồi, chúng ta phải đưa linh cữu ra thôi.” Kim

Đường đi tới, nói với nàng cực kỳ khách khí.

Kim Đường đã đổi cách xưng hô, Vương gia đã mất, không còn Vương

phi nữa, hơn nữa vốn dĩ nàng chưa hề danh chính ngôn thuận thành thân
với chàng.

Nàng bình tĩnh gật đầu, nếu không khóc nữa, thì cũng không còn bi

thương. Nàng nhìn linh cữu của chàng được khiêng ra, nhấc lên xe ngựa,
men theo con đường dài mười dặm, đưa tới hoàng lăng.

“Vô Nhai, ta muốn đi theo chàng! Huynh có thể sắp xếp giúp ta

không?” Sắt Sắt ngước mắt, khẽ nói.

Dạ Vô Nhai luôn trầm mặc lúc này nhìn sắc mặt lạnh lùng của Sắt Sắt,

khẽ than: “Ta có thể cự tuyệt được không?” Nàng lắc đầu. “Ta sẽ lập tức đi
sắp xếp.”

Khu lăng mộ hoàng gia ở Miêu Vân Sơn phía Bắc hoàng thành, ngọn

núi này có Thanh Giang bao quanh, phong cảnh tú lệ, sơn thủy tuyệt đẹp, là
một nơi phong thủy bảo địa. Bây giờ đang là ngày đông, trong núi còn có
tùng bách xanh xanh, hàn mai diễm lệ, và cả tuyết phủ trên khắp núi đồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.