ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1266

của Dạ Vô Yên khi chàng thôi khúc Phượng cầu hoàng hôm đó, khi đó,
chàng hẳn hi vọng nàng tới hợp tấu cùng chàng biết bao nhiêu.

Gió đêm thổi qua, khẽ khàng hôn lên tấm áo màu nguyệt bạch của nàng,

mái tóc tung bay quét qua khuôn mặt thanh tú, đôi mắt trong trẻo của nàng
đầy ắp nỗi thê lương.

Tiếng đàn đang lúc cao vút, dây đàn đột nhiên đứt lìa, ngón tay đau đớn,

từng giọt máu đỏ tứa ra.

Nàng ngưng hơi thở, trái tim cuồng loạn không ngừng. Lẽ nào? Lẽ nào,

chàng tới ư?!

Dạ Vô Yên không chết, chàng nhất định vẫn chưa chết! Thân thể máu

thịt bê bết đó không thể nào lại là chàng được! Nhất định không phải là
chàng! Cảm giác vô cùng mãnh liệt bỗng bùng lên trong nàng.

Nhưng nàng vẫn không dám quay đầu lại nhìn, nàng chỉ e hi vọng lại

thành thất vọng. Nghe tiếng bước chân nhè nhẹ phía sau, nàng nối lại dây
đàn, tiếp tục đánh, nhưng vì trong lòng căng thẳng nên không đàn được
thành điệu.

“Khúc Phượng cầu hoàng hay lắm, nhưng sao nghe lại như cánh nhạn lẻ

loi, cô đơn kêu một mình thế?” Giọng nữ lạnh lùng mang đậm chất châm
biếm vang lên.

Sắc mặt Sắt Sắt đột nhiên trắng bệch, trái tim nàng chùng xuống, nàng

chầm chậm quay đầu, chỉ thấy phía xa, trên mặt tuyết, có hai bóng người
đang tới.

Vằng trăng treo trên cao, mơ hồ và xa xăm, ánh trăng dịu dàng tuôn

xuống hòa cùng màu tuyết trắng ánh lên hình dáng người tới. Đó là Y Lãnh
Tuyết và thị nữ Linh Lung. Hai người bọn họ dáng vẻ tiều tụy, dường như
vội vã tới đây thì phải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.