ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1294

Sắc mặt Dạ Vô Nhai hoảng hốt, lúc này mới biết Phụ hoàng định làm gì.

Vân Khinh Cuồng thấy vậy liền tự cười chế nhạo.

Vân Khinh Cuồng vốn cho rằng ông ta sẽ trích máu nhận thân ngay ở

đây, không ngờ ông ta lại ra lệnh cho Hàn Sóc bưng bát, nhìn Dạ Vô Yên
lần cuối cùng, rồi mới bước ra khỏi phòng. Dạ Vô Yên nằm trên giường,
chỉ trừ lúc ông ta tới, chàng mở mắt nhìn ông ta, rồi đó chàng luôn nhắm
mắt. Vừa rồi lấy máu, chàng cũng không thèm chớp mắt lấy một lần.

Không ai biết rốt cuộc chàng đang nghĩ gì.

“Vương gia, ngài không muốn biết kết quả sao?” Vân Khinh Cuồng tới

bên Dạ Vô Yên, thấp giọng hỏi.

Dạ Vô Yên chớp mắt, khóe môi nở nụ cười rất nhạt. Rốt cuộc chàng là

con ai, điều đó đối với chàng không còn quan trọng nữa, chàng không quan
tâm. Chàng chỉ cần là con của mẹ mình, như vậy là đủ rồi.

Bên ngoài, đột nhiên nghe choang một tiếng, Vân Khinh Cuồng chạy ra

cửa, vén rèm lên, chỉ thấy Gia Tường Thái thượng hoàng đã ngã xuống
đống tuyết. Chiếc bát trắng rơi trên tuyết vỡ thành mấy mảnh, mấy giọt
máu bắn trên tuyết, đỏ đến chói mắt.

Chỉ nghe tiếng nói vui mừng của Hàn Sóc vang lên: “Thái thượng

hoàng, lão nô biết mà, Tuyền Vương là con của người, quả nhiên là như
vậy.”

Vân Khinh Cuồng than dài một tiếng, thực ra chỉ cần nhìn nét mặt của

Thái thượng hoàng là biết kết quả của việc trích máu nhận thân.

Gia Tường Thái thượng hoàng được Hàn Sóc đỡ dậy khỏi đống tuyết,

đứng ngoài phòng khá lâu, trong đôi mắt rồng, thần tình vô cùng phức tạp.
Ông ta cứ đứng đó, nhưng không bước vào, hồi lâu, ông ta đột nhiên ngửa
mặt lên trời cười một tràng lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.