ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1298

Sắt Sắt quay sang hỏi: “Noãn, huynh ở Phi Thành mấy năm, đã ăn bánh bao
ở đây chưa?”

Hách Liên Ngạo Thiên lắc đầu đáp: “Nàng chưa đưa ta tới đây.” Thực ra

chỉ từ khi mất đi trí nhớ, chàng mới cùng Sắt Sắt đi chơi khắp Đế đô. Trước
đó, vì làm con tin ở Phi Thành, thế nên không được tự do đi lại.

Tiểu nhị đặt bánh bao lên bàn, Sắt Sắt cầm đũa lên, gắp một chiếc bánh

bao canh, nói: “Huynh ăn thử đi!”

Hách Liên Ngạo Thiên cắn một miếng, chỉ cảm thấy trong vị thịt thơm

còn có cả mùi hương nhẹ nhàng của hoa mai, cực kỳ ngon miệng, liền khen
ngợi không ngớt: “Mùi vị được lắm.” Lần đầu tiên chàng biết hoa mai cũng
có thể làm nhân bánh bao.

Sắt Sắt nói: “Bánh bao ở đây làm bằng hoa mai, nghe nói khi hoa mai

nở đẹp nhất, lại gặp đúng lúc tuyết rơi, hái hoa mai đó làm bánh bao mới
ngon. Có điều Nam Nguyệt ít tuyết, có lúc hoa mai tàn rồi mới có một trận
tuyết nhỏ. Vì thế hiếm khi được ăn bánh bao hoa mai lắm. Ta thấy, ở Bắc
Lỗ Quốc có khi năm nào cũng có thể được ăn loại bánh này.”

Hách Liên Ngạo Thiên cười nói: “Cách ăn uống này phong nhã lắm,

Bắc Lỗ Quốc nhiều tuyết, đương nhiên năm nào cũng có thể ăn loại bánh
bao này rồi.” Sắc mặt chàng đột nhiên chăm chú, khẽ nói: “Sắt Sắt, bây giờ
nàng có bằng lòng theo ta về Bắc Lỗ Quốc không?”

Sắt Sắt đón nhận ánh mắt rực sáng và đầy sự chờ đợi thiết tha đó của

chàng, trong lòng hơi chùng xuống.

Nàng nâng ly rượu bên cạnh lên, khẽ nhấp một ngụm, sắc mặt rất bình

thản, bình thản đến mức khiến người khác phải run lên. Nàng khẽ nói:
“Noãn, ta không thể đi theo huynh được, vì trong trái tim ta, luôn luôn có
chàng, chàng vĩnh viễn ở đó!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.