ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 1337

đất, lăn mấy vòng, ánh sáng rực rỡ, vừa nhìn đã biết là dạ minh châu
thượng hạng.

Tú bà là người tinh ranh, thấy thế liền khom lưng nhặt viên dạ minh

châu lên, trên mặt nở nụ cười tươi: “Ba vị tiểu công tử, mau mời lên nhã
thất. Các cậu tới sớm quá, các cô nương còn đang chải đầu, ta đi gọi tới
ngay đây!” Tú bà đích thân dẫn họ lên nhã thất tầng hai, dặn a hoàn bưng
điểm tâm, trà rượu lên.

Triệt Nhi ngồi xuống ghế, hờ hững nói: “Gọi các cô nương trong lầu ra

hết đây!”

Tú bà hí hửng nói: “Tiểu công tử, gọi hết ra thì nhiều tiền lắm đấy!”

Triệt Nhi lạnh lùng nói: “Ta biết rồi, bà không sợ thiệt đâu!”

Tú bà cười híp mắt, một lát sau đã gọi hết các cô nương trong Yên Chi

Lầu ra. Mấy cô nương đó còn đang ngủ, tự dưng bị gọi dậy, có điều vừa
thấy Triệt Nhi, hai mắt liền sáng lên. Tuy Triệt Nhi còn nhỏ tuổi, nhưng
tuấn tú thoát tục, lại thêm khí chất tuyệt trần. Mấy cô nương đó đột nhiên
tinh thần hăng hái, ai cũng mong được Triệt Nhi nhắm trúng. Tiểu công tử
đẹp như tiên thế này, cho dù chỉ nói chuyện cùng thôi cũng tốt lắm rồi.

Nhưng Triệt Nhi lại khoanh tay đứng đó, chau mày đi lại trước mặt các

cô nương một vòng, thất vọng vô cùng. Cậu cứ tưởng rằng ở đây có người
tuyệt sắc nhân gian, ai ngờ so với chín nghìn con vịt thì còn kém xa lắm.

Nói tới chín tiểu ma nữ, thật đúng là ai cũng dung nhan tuyệt sắc, lại

mỗi người một phong thái riêng.

Triệt Nhi khẽ lắc đầu, ai oán nói: “Ta còn cho rằng ở đây có người tuyệt

sắc nhân gian, xem cũng chỉ đến thế mà thôi, so với đám muội muội của ta,
đúng là còn kém xa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.