ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 157

“Cảm ơn huynh! Ta đã làm bẩn áo huynh rồi!” Nàng nói đầy áy náy.

Mới rồi, nàng khóc trong vòng tay Lầu chủ Xuân Thủy Lầu, nói ra đúng là
không thể nào tin nổi.

“Không sao, có thể để Tiêm Tiêm công tử khóc trong vòng tay của

mình, Minh mỗ xem đó là vinh hạnh! Nếu nàng có ý muốn cảm ta thật, sau
này hãy múa một điệu cho ta xem.” Ngữ khí của hắn chậm rãi mà ôn nhu.

“Được!” Nàng gật đầu đồng ý.

“Không cần phải đồng ý nhanh như vậy, ta muốn lúc nàng múa cho ta

xem, nàng đã tháo mặt nạ và mặc đồ con gái!” Ngữ khí của hắn cực kỳ
thành khẩn, không giống như đang đùa.

“Có gì không được chứ!” Nàng đáp một cách lạnh nhạt, nếu hắn đã biết

nàng là con gái, thì có gì mà xấu hổ và không được.

“Nàng gặp phải chuyện gì thương tâm sao?” Hắn dịu dàng hỏi.

“Phải!” Sắt Sắt cúi đầu, lạnh lẽo đáp.

“Chuyện gì, có thể kể cho ta không?”

Nàng chau mày, cố nén nỗi đau đớn đang cuộn lên trong lòng, chầm

chậm nói: “Mẹ ta qua đời rồi!”

Minh Xuân Thủy nghe thấy, cả người bỗng ngây thần, dường như vô

cùng kinh ngạc trước câu trả lời của nàng. Trầm ngâm một lát, hắn mới đưa
lời than thở: “Sống trên đời này, có rất nhiều điều bất ngờ và bất hạnh, nàng
không thể dự liệu được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng khi chuyện đã
xảy ra rồi, chúng ta vẫn phải kiên cường đối mặt. Người cũng đã đi xa rồi,
người ở lại phải sống cho thật tốt. Nàng đừng buồn quá nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.