ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 170

“Vương gia, mau cứu Nhu phu nhân, cô ấy rơi xuống hồ rồi!” Tiểu a

hoàn nhanh miệng nhanh mắt liền xông lên cáo trạng.

Dạ Vô Yên chau mày, ra hiệu cho thị vệ sau lưng cứu người.

“Vương gia, là cô ta hại phu nhân rơi xuống hồ, bây giờ còn muốn

trốn!” Tiểu a hoàn đó vẫn quyết không tha.

Sắt Sắt nghe vậy, đột nhiên dừng bước.

Dạ Vô Yên không nói gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn lướt qua người Sắt Sắt.

Nàng đang có tang, trên mình khoác một bộ y phục màu trắng, trên đầu
không đeo bất cứ thứ trang sức gì ngoài một bông hoa trắng, khiến khuôn
mặt đẹp xuất trần như phù dung trên mặt nước càng hiện rõ.

“Vương gia, Vương gia.” Nhu phu nhân đó vừa được cứu cho tỉnh lại,

liền đứng dậy nhảy vào lòng Dạ Vô Yên.

Dạ Vô Yên liền ôm cô gái đó vào lòng dịu dàng vỗ về an ủi.

“Vương gia.” Nhu phu nhân chưa kịp mở miệng, đôi mắt trong trẻo đã

rưng rưng những giọt lệ như châu ngọc, long lanh trên hàng mi, trông cực
kì đáng thương,vì bị ngã xuống nước nên trông càng xanh xao. Bộ váy thêu
ngân hoa màu vàng nhạt bị ướt sũng dính trên người, lộ ra thân hình kiều
diễm mà hoàn mỹ.

“Vương gia, người phải làm chủ cho thiếp! Thất huyền cầm mà người

tặng, Nhu nhi không giữ gìn cẩn thận được, vừa rồi bị người ta làm vỡ, Nhu
nhi chỉ muốn đòi lại lẽ phải, không ngờ bị người ta đẩy xuống hồ!” Nhu
phu nhân như người không xương, dính chặt lấy Dạ Vô Yên, không còn
hung hăng như ban nãy nữa, khuôn mặt lúc này cực kỳ vô tội đáng thương.

Sắt Sắt nghe vậy lại tỏ ra bình thản, mặc dù trong lòng dấy lên sự ghê

tởm không diễn tả thành lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.