ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 193

“Tỉnh rồi hả?” Dạ Vô Yên rõ ràng thở phào một hơi, khẽ hỏi.

Sắt Sắt chớp hai hàng mi dày cong vút, đột nhiên nhấc tay tát mạnh vào

mặt Dạ Vô Yên một cái.

Tiếng cái tát thật giòn truyền tới, mấy thị nữ đứng hầu bên ngoài sợ đến

mức nín thở.

Dạ Vô Yên đang ôm Sắt Sắt, vì ở gần quá nên không kịp phòng bị,

khuôn mặt tuấn tú hằn lên năm vết ngón tay. Hắn mở trừng mắt, lạnh lùng
rít lên ba chữ tên nàng qua kẽ răng, thanh âm lạnh lẽo đến kinh người, “Sao
hả, nàng là Thứ phi của Bản vương, lẽ nào còn sợ bị Bản vương nhìn thấy
hết ư?” Dạ Vô Yên không tức mà lại cười, trong đôi mắt sâu thẳm vụt lên
tia sáng khiến người ta say đắm.

Vốn tưởng rằng hắn ăn một cái tát thì sẽ buông tay, nào ngờ hắn vẫn

tiếp tục cởi áo Sắt Sắt, áo ngoài và áo trong đều ướt sũng. Tát thêm cái nữa
chắc chắn không được, bởi hắn đã có phòng bị, sẽ không để nàng được thể
lấn tới.

Khí nóng trong phòng dày đặc, mặt Sắt Sắt đã dần khôi phục lại huyết

sắc, hai má đỏ hồng. Thấy tay Dạ Vô Yên định sờ lên yếm mình, Sắt Sắt
dùng sức đẩy mạnh, nhưng không đẩy được Dạ Vô Yên ra mà còn khiến cả
người mình rơi xuống hồ nước nóng.

Trong làn khí nóng nghi ngút, tiếng cười của Dạ Vô Yên truyền tới, rất

hay, giống như bản nhạc được tấu lên từ cây cổ cầm vậy.

“Nàng sợ Bản vương chạm vào người nàng ư?” Thanh âm thâm trầm

của Dạ Vô Yên truyền qua lớp khí nóng dội tới tai nàng mang theo sự mỉa
mai sâu sắc, “Điệu múa và khúc nhạc của nàng rất hay, Bản vương đã nói
thì sẽ giữ lời, bao gồm cả những lời trong đêm động phòng hôm đó nữa! Vì
thế…” Hắn ngừng lại một lát, lạnh lùng nói tiếp: “Nàng yên tâm đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.