ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 310

Sắt Sắt đứng lặng giữa đám người, trái tim nàng sớm đã chìm trong

tiếng nhạc. Tiếng nhạc lúc này hoàn toàn giống như tâm trạng bây giờ của
nàng vậy.

Chỉ trong một đêm bị hủy đi hơn nửa thành công lực, nếu muốn lấy lại,

e rằng phải mất bảy tám năm khổ luyện. Bảy tám năm, nghĩa là phải mất
mấy nghìn ngày đêm dốc sức luyện tập, sao nàng có thể không ảo não bi
thương chứ?

Gã Mạc Tầm Hoan mà nàng mới chỉ có duyên gặp mặt một lần này lại

có thể dùng âm nhạc, lặng lẽ xoa dịu trái tim đầy nỗi u uất của nàng.

Bất luận mưa gió dập vùi, nàng cũng sẽ như đóa hoa tươi tắn vươn mình

trỗi dậy.

Đang nghe đến mức xuất thần, bỗng có một giọng nói cao vút không

hợp thời cất lên: “Mạc Tầm Hoan, các ông đây đang cao hứng, sao ngươi
lại đàn khúc này, ngươi cố tình muốn làm bọn ta xúi quẩy phải không, mau
đổi sang khúc nhạc nào vui vẻ chút đi!”

Thì ra là gã Vương tử La Cáp, hắn đang nổi cơn giận dữ, không ngừng

mắng mỏ xối xả.

Nhưng lần này, Mạc Tầm Hoan dường như không nghe thấy mệnh lệnh,

cứ tiếp tục đánh đàn. Vừa đánh, vừa khe khẽ ngâm nga”

“Ôi kìa hoa lan, hương thơm vấn vương.

Trăm hoa ngưỡng mộ, ngan ngát mùi hương.

Người không hái hoa, lan chẳng buồn thương.

Ngày dài tháng rộng, đi khắp bốn phương.

Văn Vương mộng hùng, Vị Thủy mênh mang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.