ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 340

“Nàng yêu lục đệ rồi ư?” Dạ Vô Nhai khẽ hỏi, giọng điệu rất dè chừng.

Thực ra vấn đề này hắn đã muốn hỏi từ lâu rồi. Nhưng hắn không dám,

vì hắn sợ, sợ phải nghe một lời khẳng định từ nàng. Nhưng hắn cũng lại rất
chờ mong, mong nàng sẽ cất lời phủ nhận. Hắn không biết từ lúc nào mình
đã trở nên ích kỷ như thế, thậm chí lại đi để ý tới Thứ phi của Lục đệ, rồi
chỉ mong họ bỏ nhau và mong rằng giữa bọn họ không có thứ được gọi là
tình yêu.

Sắt Sắt không ngờ Dạ Vô Nhai lại hỏi điều này. Nàng ngước mắt, đáp

một cách kiên định: “Ta không yêu hắn, sau này cũng sẽ không yêu hắn.”
Nói xong, nàng lại sợ lời nói của mình khiến hắn nghĩ ngời, liền nói thêm:
“Phu quân trong lòng ta không phải là hạng người như hắn.”

“Vậy là người như thế nào?” Dạ Vô Nhai vội vã hỏi.

Là người thế nào ư?

Sắt Sắt đột nhiên nghĩ tới Minh Xuân Thủy, nghĩ tới câu mà chàng từng

nói với nàng: “Chàng vẫn luôn chờ đợi, chờ một người con gái khiến chàng
yêu thích, ngưỡng mộ, có thể kề vai sát cánh bên chàng, cũng giống như
nàng vậy.

Lúc đó chàng nhìn nàng mà nói, khiến nàng tưởng rằng cô gái có thể

cùng kề vai sát cánh mà chàng nói chính là nàng. Nhưng sau cái đêm giải
mị dược ấy, nàng biết cô gái mà chàng nhắc tới đó, vốn không phải là nàng.

Sắt Sắt tự cười nhạo bản thân, nàng mới si ngốc làm sao chứ?

Nàng nhìn Dạ Vô Nhai, dịu dàng nói: “Là một người đàn ông có thể

khiến ta yêu thích, ngưỡng mộ, có thể kề vai sát cánh bên ta.” Không phải
là nàng bắt chước cách nói của Minh Xuân Thủy, mà vì người nàng muốn
tìm đúng là một người đàn ông như thế. Đương nhiên, còn có một tiền đề
nữa, nàng không muốn nói ra, đó là người đàn ông đó phải yêu nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.