ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 368

Được một lát, mấy đốm đen đó đã lại gần trước mặt. Hóa ra là sáu chiếc

thuyền nhỏ, trên mỗi chiếc thuyền có dăm ba gã đàn ông đang đứng, trên
thân bận những bộ y phục kỳ lạ. Quả nhiên là hải tặc, có điều lại không
đông. Sắt Sắt vì thế cũng có phần xem nhẹ.

Bọn hải tặc đó chẳng để ý đến chiếc thuyền lớn của Âu Dương Phủ mà

xếp thành hàng một, chặn trước mặt Ngân Giao Hiệu. Bọn hải tặc nhãi
nhép này xem ra cũng chỉ có thể cướp chiếc thuyền nhỏ của nàng. Với
chiếc thuyền lớn như thuyền của Âu Dương Phủ, e là chúng không dám
động tới.

“Các huynh đệ, lên!” Tên cầm đầu đám hải tặc lớn tiếng hạ lệnh.

Mấy chiếc thuyền nhỏ liền nhanh như chớp sáp lại gần Ngân Giao Hiệu.

“Các vị đại ca, chúng ta chỉ buôn bán nhỏ thôi, lần đầu ra biển làm ăn,

trên thuyền cũng chẳng có gì đáng giá, chỉ có ít lá trà, mong các vị đại ca
nương tay, tha cho chúng tôi qua. Đợi khi về có ngân lượng rồi, xin kính
biếu các vị.” Thanh Mai lớn tiếng nói.

Nhưng Thanh Mai vừa dứt lời bọn hải tặc liền cười rú lên.

“Cô em, bọn ta thích ngân lượng, cũng thích cả mỹ nữ như cô nữa, lại

càng muốn cả thuyền của cô luôn. Vì thế không đợi được đến lúc về đâu,
ha ha ha!” Lại một trận cười chói tai, lợm giọng vang lên.

Xem ra bọn hải tặc này là loại giết người cuồng bạo thập ác bất tác[1],

khác hẳn so với những hải tặc do Mẫu thân nàng Lạc Thị quản giáo khi còn
làm Hải tặc Vương.

[1] Câu tục ngữ của Trung Quốc, ý chỉ mười việc ác không có việc gì là

không dám làm. Mười việc ác đó bao gồm: mưu phản, mưu đại nghịch,
mưu bạn, ác nghịch, bất đạo, đại bất đạo, bất hiếu, bất mục, bất nghĩa, nội
loạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.