ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 369

Nghe Mẫu thân kể, khi bà làm Hải tặc Vương, quản giáo thuộc hạ rất

nghiêm, không bao giờ cướp sắc hoặc giết oan người vô tội, cũng không
bao giờ lấy hết tài vật trên thuyền buôn. Năm xưa, bà định ra “Thuế một
phần mười”, lấy số ngân lượng bằng một phần mười số hàng hóa mà các
thuyền bè đi ngang qua, những thuyền buôn nộp thuế rồi sẽ được bảo vệ,
tránh gặp phải bọn hải tặc khác đến cướp.

Không ngờ bọn hải tặc bây giờ lại dám ngông cuồng đến mức không chỉ

cướp tiền mà còn muốn cướp sắc, thậm chí không ngại phải giết cả người
nữa. Xem ra không thể nào nói chuyện phải trái với bọn hải tặc này, có lẽ
chỉ còn cách cho chúng một bài học đắt giá thôi.

Sắt Sắt khẽ chau mày, trong đôi mắt trong trẻo lóe lên một tia nhìn lạnh

buốt.

Bọn hải tặc lúc này đã áp sát chiếc thuyền nhỏ, có tên nhảy xuống nước,

bò từ thành thuyền lên, có tên biết võ công, liền nhảy thẳng từ thuyền bọn
chúng sang.

Thanh Mai thấy vậy hoảng hốt nói: “Tiểu thư, làm sao bây giờ?”

Sắt Sắt cười uể oải, chậm rãi đáp: “Thanh Mai, ngươi và Mạc Vương tử,

cả Nhã Tử nữa, vào trong khoang thuyền ẩn nấp đi. Đừng ra đây.”

Thanh Mai và Mạc Tầm Hoan không biết võ công, còn Nhã Tử võ công

bắt nguồn tử Y Mạch Quốc. Nếu trực tiếp đối đầu sẽ rất dễ bị bại lộ thân
phận.

Lúc này trên thuyền chỉ có Sắt Sắt và Tử Mê là có thể đối đầu với bọn

hải tặc.

Mạc Tầm Hoan nhìn Sắt Sắt, đôi mắt đen láy, thần sắc đạm bạc, thẳm

sâu trong đôi mắt lóe lên một tia nhìn ấm áp. Chiếc váy đỏ rực khẽ bay, hắn
quay người chui vào trong khoang thuyền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.