ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 400

Chàng giống như ánh trăng trắng ngần, chớp mắt đã ẩn vào vòm mây.

Âu Dương Cái ngẩn người, hắn bối rối ho lên một tiếng rồi khẽ nói:

“Vậy... Giang công tử, chi bằng công tử diễn tấu một khúc, được không?”

Sắt Sắt cảm thấy có chút váng đầu, không biết có phải là vì thuyền lắc

lư không?!

“Được, ta sẽ đánh.” Nàng đứng dậy, chầm chậm bước ra phía trước.

“Chi bằng, ta và công tử cùng hợp tấu?” Mạc Tầm Hoan thấp giọng hỏi.

“Không cần!” Sắt Sắt nhẹ xua tay.

Chẳng qua chỉ là đánh một khúc nhạc, cần gì phải có ai đánh cùng. Sắt

Sắt chầm chậm đi tới, không biết vì sao, nàng cảm thấy dường như bản
thân đang nhìn mọi việc qua một lớp sương mù. Biển đêm mịt mù, ánh
trăng sáng vằng vặc và những thứ nhộn nhịp trước mặt như đang hòa vào
nhau, giống như một tấm thảm thêu những hoa văn kỳ quái.

Nàng lấy cây dao cầm từ trong tay thị nữ, đi tới bên mạn thuyền rồi đặt

xuống. Bầu trời xanh thẫm, trong đến mức không một gợn mây, giống như
một tấm gương có thể soi tỏ lòng người vậy. Vầng trăng ở phía xa to, tròn
vành vạnh, tròn đến mức khiến trái tim nàng tan nát.

Sắt Sắt khoanh gối ngồi dưới đất, trong tiếng sóng biển rì rào, nàng đưa

ngón tay nhấn lên dây đàn. Tiếng đàn róc rách như chảy ra từ giữa những
ngón tay nàng, mọi người trên sàn thuyền đang nhốn nhão bỗng chìm trong
im lặng. Tiếng đàn của nàng uyển chuyển êm ái, quấn quýt đớn đau, dÂu
Dương ngân lên trong đêm tối. Nghe như tiêu tương dạ vũ, như gió nhẹ
sóng đêm, vấn vương không dứt, khiến người nghe bất giác không ngừng
cảm động, khiến trái tim họ dấy lên một niềm xúc động khó diễn tả thành
lời. Rồi, khi mọi người đang say mê, tiếng đàn bỗng thay đổi, đột ngột biến
thành xa xôi man mác, như có ai đó đứng giữa núi non hiểm trùng điệp, cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.