ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 433

“Được!” Mã Diệu cao giọng hét lớn, rồi đưa ba mũi tên và chiếc cung

lớn có khung sắt vào tay Sắt Sắt.

Ninh Phóng bước nhanh tới bên chiếc cột gỗ, lệnh cho bọn hải tặc trói

mình lên cột. Sau khi xích sắt được khóa chặt, Ninh Phóng nhìn thẳng vào
khuôn mặt Sắt Sắt. Hắn biết mình không thể tránh nổi ba mũi tên, nhưng
hắn cũng là một đại hảo hán lừng danh, quyết không thể nuốt lời và run sợ.

Trên đảo, không khí bỗng đột ngột trầm xuống, đám hải tặc đều ngẩn ra

nhìn Sắt Sắt đang cầm cung tên. Trong sự yên lặng đó, chỉ nghe vài âm
thanh lách cách vang lên. Sau đó là hình ảnh cung tên sắt bị vứt dưới đất,
và mũi tên bị bẻ gãy làm đôi.

Không ai ngờ, Sắt Sắt lại bỏ qua cơ hội có thể diệt trừ Ninh Phóng như

thế. Chỉ thấy nàng đích thân đi tới trước mặt Ninh Phóng, khẽ cười rồi cởi
trói cho hắn.

“Ninh Đại đầu lĩnh là một hán tử, ta không muốn giết ngươi, ta chỉ

muốn hỏi các ngươi, cuộc sống hải tặc hiện nay là cuộc sống mà các ngươi
muốn sao? Giết người, cướp của, trong lòng các ngươi có thực sự thoải mái
không?” Sắt Sắt khẽ hỏi, thanh âm không lớn, nhưng vì được dùng nội lực,
nên ai nấy trên đảo đều nghe rõ mồn một.

Đám hải tặc nghe vậy cũng cúi đầu. Những tháng ngày thế này, quả thực

không phải là thứ mà chúng muốn. Cả ngày sống trong chém giết, cướp
bóc, lương tâm của chúng đã không còn an lành. Chúng chỉ muốn sinh tồn,
những cũng không muốn lạm sát mạng người vô tội.

Sắt Sắt nhìn một tên hải tặc lớn tuổi, hỏi: “Vị đại thúc này, tuổi cũng

không nhỏ, thúc có nhớ năm xưa Lạc Long Vương đã cho các ngươi cuộc
sống thế nào không?”

Gã hải tặc trung niên ánh mắt mơ màng như chìm trong ký ức xa xôi

đáp: “Năm xưa đi theo Lạc Long Vương hô phong hoán vũ trên biển bảo vệ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.