ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 451

Khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể bị luồng

nội lực hùng hậu đó đánh nát và sau lưng là cảm giác đau đớn đến nghẹt
thở.

Dưới ánh dương rực rỡ, hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời huy hoàng trên

cao, rồi từ từ nhắm đôi mắt đỏ quạch lại. Tây Môn Lâu cuối cùng cũng phải
kết thúc sinh mệnh tội nghiệt của mình.

Hai bên giao chiến, chủ soái chết trận, mọi thế giáp công đột nhiên tan

vỡ.

Trên tường thành, ánh mắt Sắt Sắt và Minh Xuân Thủy bỗng vô tình

chạm nhau, một người ánh mắt thâm sâu bình thản, mỗi người ánh mắt
trong trẻo lạnh lùng. Nàng trong lòng không khỏi thầm nghĩ người đàn ông
này nếu đã không yêu nàng, sao còn quan tâm tới nàng như vậy chứ? Hai
lần, đều trong lúc nguy nan mà không hề do dự đứng ra trợ giúp nàng. Tình
ý đó thật khiến nàng cực kỳ vui sướng.

Minh Xuân Thủy nhìn nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt Sắt Sắt thoáng

ngẩn người, đôi mắt đen khẽ nhướng lên, cặp môi mỏng liền nở một nụ
cười ấm áp như ánh nắng mặt trời.

Rồi họ khẽ tung người bay xuống dưới tòa thành hướng về phía thuyền

mình đáp xuống. Trong trái tim họ dường như khoảnh khắc nhìn nhau vừa
rồi chỉ như một giấc mộng mà thôi.

Sắt Sắt vừa đặt chân lên thuyền, liền nghe thấy tiếng tù và vang lên

khắp trời, trong lòng thoáng đột ngột kinh hãi. Chiến sự đã kết thúc, sao
còn tiếng tù và cơ chứ. Nàng phóng tầm mắt, chỉ thấy trên đường bờ biển
phía xa, có vô số những đốm đen xuất hiện dày đặc, nhiều không sao đếm
xuể.

Những đốm đen đó lao đến rất nhanh, trong khoảnh khắc đã tới trước

mặt Sắt Sắt. Vẫn là những chiến thuyền, nhưng lại đang bao vây đội thuyền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.