ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 482

mắt đen sâu không thấy đáy của Minh Xuân Thủy đang ngưng thần nhìn
mình, trong mắt ấy hiện lên khuôn mặt trắng bệch của nàng, và sự sợ hãi
không thể che giấu.

“Mau báo tin cho Vân Khinh Cuồng, gọi hắn tới đây ngay.” Nàng nghe

thanh âm lạnh lùng của chàng, mang theo sự uy nghiêm không thể kháng
cự.

Nàng nhìn chiếc mặt nạ của chàng, dần trở nên mơ hồ, đến khi nàng

hoàn toàn rơi vào bóng tối.

Bóng tối vô cùng tận dần dần bị đẩy xa, Sắt Sắt từ trong hôn mê tỉnh lại.

Đập vào mắt nàng lúc này là màn trướng trắng toát. Thấy vậy Sắt Sắt có
chút hoảng loạn, không biết mình đang ở đâu. Hồi lâu mới phát hiện ra, nơi
nàng đang nằm là căn phòng trên chiếc thuyền lớn Hắc Sa Hiệu của Âu
Dương Cái.

Sao nàng lại ở trên chiếc thuyền này? Sắt Sắt nghi hoặc khẽ cử động,

cảm thấy toàn thân trên dưới cực kỳ khó chịu có cảm giác mệt mỏi vì mất
hết sức lực, cổ họng lại khô rát như sa mạc nóng rẫy. Vết thương ở mạng
sườn đã được đắp thuốc, mùi thuốc nồng nặc xông lên mũi nhưng có thể
cảm nhận rất rõ thuốc đó đang ngấm sâu vào da thịt, khiến vết thương nơi
mạng sườn của nàng đau và nóng rực như lửa đốt.

“Nước!” Nàng thấp giọng gọi vừa mở miệng, liền cảm thấy tiếng nói

của mình khàn đặc như nói mơ.

Nhưng thanh âm nho nhỏ đó của nàng vẫn có người nghe thấy.

Có người vẫn đang ngồi bên giường, lúc nghe thấy thanh âm nàng cất

lên, bàn tay với những ngón tay dài thon thả của nàng lập tức nằm trọn
trong đôi bàn tay to lớn. Cùng lúc ấy nàng nghe thấy tiếng than rất khẽ:
“Cuối cùng nàng cũng đã tỉnh rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.